Chương trước
Chương sau
Khi Bạch Tình Đình quay về nhà, thấy Diệp Lăng Phi nằm trên giường ngủ ngon lành, lúc đó mới yên tâm. Cô ta lo lắng Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện, còn về chiếc xe, hỏng thì hỏng rồi, không vấn đề gì có thể mua chiếc khác.
Bạch Tình Đình không biết tối hôm qua rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt thấy Diệp Lăng Phi đang nằm ngủ, Bạch Tình Đình cũng không muốn làm phiền Diệp Lăng Phi, cô ta nhẹ nhàng khép cửa phòng ngủ, đi đến phòng của Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính đã dậy từ sớm, dưới sự giúp đỡ của cô gái trẻ kia đang vận động đơn giản. Phụ nữ mang thai cần vận động nhiều một chút, như vậy rất tốt cho sức khỏe. Khi Bạch Tình Đình bước vào, Chu Hân Mính vừa tập xong một lượt, khi cô ta nhìn Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính có vẻ bất ngờ, cô ta dừng lại, hỏi Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, cậu sao quay về sớm thế?
- Do ông xã, anh ấy gặp chuyện.
Bạch Tình Đình dựa vào chiếc ghế bên cửa sổ, ngồi xuống, cô ta lại thở dài nói:
- Ai biết tối hôm qua anh ấy làm gì, hôm nay vừa sáng sớm nói với tớ xe của anh ấy bị đâm hỏng rồi, làm tớ sợ quá, tớ lập tức quay về, Hân Mính, cậu có biết ông xã tối hôm qua làm gì không?
Chu Hân Mính làm sao biết được, Chu Hân Mính thậm chí còn không biết chuyện xe của Diệp Lăng Phi bị đâm hỏng, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, Chu Hân Minh hoảng hồn, cô ta nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, cậu nói thật hả?
- Sao cơ, Hân Mính, cậu không biết chuyện này?
Bạch Tình Đình nghĩ Chu Hân Mính đã biết chuyện này rồi, nếu không, cô ta cũng không nói chuyện này với Chu Hân Mính, bây giờ nghe giọng điệu của Chu Hân Mính, dường như Chu Hân Mính không biết chuyện này, Bạch Tình Đình có chút hối hận, sớm biết Chu Hân Mính không biết chuyện này, cô ta cũng không nên nói nhiều.
Chu Hân Mính lo lắng nói:
- Anh ấy không sao chứ?
- Không biết, tớ nhìn thấy anh ấy nằm trên giường ngủ. Tớ nghĩ anh ấy có lẽ không sao, nếu không anh ấy cũng không ngủ ngon như thế, giống như một con lợn vậy, nằm ngủ khì khì, đến mức tớ đi vào phòng ngủ anh ấy cũng không nghe thấy.
Chu Hân Mính ngồi không yên trên giường, cô ta muốn xuống giường, Bạch Tình Đình vừa nhìn vội nói:
- Hân Mính, cậu đừng lo lắng, anh ấy không sao đâu.
- Tớ muốn sang đó xem. Không nhìn thấy anh ấy bình an vô sự, trong lòng mình cứ không yên.
Bach Tình Đình thấy không thể khuyên được Chu Hân Mính, chỉ còn cách dìu Chu Hân Mính ra khỏi phòng, Bạch Tình Đình dìu Chu Hân Mính đến phòng ngủ, thì thấy Diệp Lăng Phi trở mình một cái nhưng vẫn đang ngủ. Chăn đắp trên người Diệp Lăng Phi đều rơi hết xuống chân, chân tay duỗi thẳng nằm trên giường, tiếng ngáy có phần inh tai. Bạch Tình Đình bĩu môi nói:
- Hân Mính, cậu nhìn thấy chưa, anh ấy ngủ như con lợn ấy, tớ đoán bây giờ tớ đánh anh ấy, anh ấy cũng không biết ai đánh mình.
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi ngủ ngon lành, trong lòng mới thấy yên tâm, Bạch Tình Đình vừa mới ra khỏi, đột nhiên điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, tiếng chuông điện thoại làm Diệp Lăng Phi tỉnh giấc, Diệp Lăng Phi vẫn chưa mở mắt, thò tay lấy điện thoại, mơ màng nói:
- Alo, ai đấy?
- Ồ, Tiểu Triệu à. Có chuyện gì không?
Diệp Lăng Phi ngồi dậy nghe điện thoại, thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều đứng trong phòng, Diệp Lăng Phi nhìn bọn họ cười, đưa tay vỗ vào người mình gọi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đến.
Bạch Tình Đình đỡ Chu Hân Mính đến bên giường, cô ta để Chu Hân Mính ngồi lên giường trước, sau đó mới ngồi xuống giường. Diệp Lăng Phi một tay cầm điện thoại, một tay ôm vòng eo đầy đặn của Chu Hân Mính, nói:
- Tiểu Triệu, em nói chậm thôi, anh không nghe rõ em nói gì, cái gì, em nói đã điều tra ra thân phận của người bị bắn tối hôm qua, ừ, ừ, anh biết rồi, anh vẫn chưa tỉnh ngủ, tối hôm qua xảy ra nhiều chuyện quá, được rồi, anh biết rồi, có tình hình gì mới nhất thì báo cho anh biết, ừ, cứ vậy nhé.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, tiện tay vứt điện thoại xuống giường, rồi tranh thủ tay kia ôm eo Bạch Tình Đình, định hôn vào miệng Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cau mày, dang tay bịt miệng Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh sao lại không đánh răng, miệng toàn mùi rượu, hôi quá đi.
- Miệng anh hôi sao?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy, cố tình áp miệng vào cạnh Chu Hân Mính, Chu Hân Mính bèn cười nói:
- Ông xã, Tình Đình nói đúng đấy, anh đúng là nên đi đánh răng đi, miệng toàn mùi rượu.
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói vậy, hắn buông tay nói:
- Thế thì anh đi tắm vậy.
Nói rồi Diệp Lăng Phi nhảy từ trên giường xuống, chạy đi tắm. Ban nãy Chu Hân Mính nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện vụ án, cô ta còn muốn hỏi Diệp Lăng Phi rút cuộc là án gì, thấy Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng ngủ. Chu Hân Mính chỉ còn cách tạm giữ trong lòng không hỏi nữa.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đi ra, cô ta quay sang Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, cậu nói anh ấy lại có chuyện gì rồi, không biết tại sao trong lòng mình luôn thấy không yên, luôn cảm thấy như có chuyện xảy ra vậy.
Chu Hân Mính đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình an ủi nói:
- Tình Đình, cậu không cần lo lắng, tớ tin ông xã đều có tính toán rồi.
- Hy vọng là vậy. Bạch Tình Đình nói
Diệp Lăng Phi tắm xong, sau đó quay lại phòng ngủ. Hắn đến trước mặt Bạch Tình Đình, há miệng thở vào mặt Bạch Tình Đình rồi nói:
- Tình Đình, lần này miệng anh thế nào?
Bạch Tình Đình than thở nói:
- Được rồi, ông xã anh không cần để em ngửi miệng anh nữa. Sáng sớm nói với người ta xe của anh bị đâm hỏng rồi, cũng không nói rút cuộc có chuyện gì khiến xe bị hỏng, anh lại làm như không có chuyện gì vậy, còn ngủ nữa, lẽ nào anh không biết người ta lo lắng cho anh sao.
- Ồ, em nói chuyện đó hả.
Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường, ôm Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình nói:
- Thực ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là tối hôm qua gặp phải chút chuyện, khi anh đuổi theo người khác không cẩn thận đâm vào hàng rào bảo hộ, kết quả là xe bị hỏng, hôm nay anh phải đi mua một chiếc xe, không có xe thật là bất tiện.
Bạch Tình Đình trách:
- Ông xã, anh thật là, anh xem anh ấy, đang yên đang lành sao lại đuổi theo người ta. Anh không biết anh là người có gia đình sao, nếu có chuyện gì xảy ra với anh, mọi người biết làm thế nào.
- Anh biết rồi. Anh đã nói sau này anh sẽ cẩn thận rồi, Tình Đình, em đừng lo lắng nữa.
Chu Hân Mính lúc đó bèn hỏi:
- Ông xã, ban nãy tiểu Triệu gọi điện cho anh có chuyện gì vậy?
- Một vụ án mạng. Nói thế nào nhỉ, vụ án mạng đó tối hôm qua anh tận mắt nhìn thấy.
- Tận mắt nhìn thấy?
Chu Hân Mính sửng sốt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh nói tận mắt nhìn thấy?
“Ừ” Diệp Lăng Phi gật đầu:
- Tối hôm qua anh và Dã Lang, Dã Thú đi uống rượu xong, khi ở bờ biển ngắm cảnh,nhìn thấy có mấy người Nhật dùng súng bắn chết một người, khi ba bọn anh đuổi theo mấy người Nhật đó, xe của anh đâm vào lan can bảo hộ, kết quả đâm hỏng rồi, mọi chuyện là như vậy.
- Cái gì?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong, than thở:
- Ông xã, anh xem anh đi, làm gì mà phải đi ra bờ biển ngắm cảnh, lẽ nào ban ngày không thể đi xem, hơn nữa lại còn giả bộ làm người tốt, nhỡ anh có chuyện gì, em và Hân Mính biết phải làm sao.
Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình lo lắng cho mình, hắn cười nói:
- Bà xã, em không phải thấy rồi đấy sao, anh không có chuyện gì cả, bây giờ bảo anh chiến đấu ba trăm hiệp với em cũng không có vấn đề gì.
- Lúc này em không muốn đùa với anh. Ông xã, anh có chuyện gì không?
- Anh thật sự không có chuyện gì. Bà xã, em yên tâm đi.
Chu Hân Mính hỏi:
- Ông xã, tiểu Triệu chính là vì việc này mà gọi điện cho anh đúng không?
Diệp Lăng Phi nói:
- Ừ, Tiểu Triệu điều tra ra thân phận của người đó rồi.
- Người đó là ai?
Diệp Lăng Phi nói:
- Kẻ đó tên là gì không quan trọng, quan trọng là nơi mà kẻ đó từng ở.
- Nghĩa là sao? Chu Hân Mính khó hiểu nói.
Diệp Lăng Phi nói:
- Nhà máy điện tử thuộc tập đoàn Suzuki, Hân Mính, bây giờ em đã hiểu rồi chứ.
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, ý anh là cái chết của kẻ đó có liên quan đến tập đoàn Suzuki?
Diệp Lăng Phi nói:
- Đương nhiên có liên quan rồi. Bây giờ anh thấy vấn đề của tập đoàn Suzuki càng ngày càng lớn, đầu tiên là một phóng viên bị chết vì muốn đưa tin về tập đoàn Suzuki, bây giờ lại chết một nhân viên làm việc trong nhà máy điện tử trực thuộc tập đoàn Suzuki, quan trọng nhất là những kẻ đen đủi ấy đều do người Nhật giết chết, lẽ nào bên trong lại không có vấn đề, đánh chết anh, anh cũng không tin bên trong không có quỷ. Lần này, anh nhất định phải điều tra rõ ràng, mẹ nó, Yonchien Yamakawa, tên khốn đó lại dám đến Vọng Hải gây chuyện, lão ta đúng là chán sống rồi!
Bạch Tình Đình bĩu môi, nói:
- Ông xã, anh thật là, việc nguy hiểm như vậy anh anh cũng đích thân làm, nhỡ có chuyện gì xảy ra với anh thì sao, em không cho phép anh mạo hiểm như vậy nữa!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, anh biết rồi, anh sẽ không để em phải lo lắng nữa, sau này anh sẽ cẩn thận hơn, ồ, hai cô gái người Nhật thế nào rồi?
Bạch Tình Đình nói:
- Không biết. Hôm nay người ta vừa sáng sớm đã đến gặp anh, ai còn để ý đến hai cô gái Nhật đó nữa chứ!
- Anh thấy không nên để họ ở đây nữa, nên để hai bọn họ nhanh chóng rời khỏi Vọng Hải. Bây giờ anh thấy lo lắng cho hai bọn họ, không biết Yonchien Yamakawa có ngầm giở thủ đoạn gì không?
---o0o---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.