Phương Linh thể hiện thái độ bất bình thay cho Diệp Lăng Phi. Theo cô thì rõ ràng cái yêu cầu kia của Vu Uy là mượn cớ để tống cổ Diệp Lăng Phi đi cho nhanh.
Diệp Lăng Phi vô tư cười nói:
- Hợp đồng ba vạn tệ chẳng có gì to tát cả, đều là nhân viên mới mà cô Trần Tây phải nhận nhiệm vụ với hợp đồng năm vạn tệ, tôi mới có ba vạn, so với cô ấy, vẫn còn nhân đạo chán. Áp lực mà tôi phải chịu sao bì được với cô ấy.
- Cái gì? Trần Tây năm vạn tệ?
Lần này thì cả Phương Linh và Đổng Học Dân đều thốt lên kinh ngạc. Mãi sau Phương Linh mới nói:
- Aiya, tôi hiểu rồi, hóa ra giám đốc chúng ta vẫn thích dùng chiêu này à.
- Chiêu gì?
Đổng Học Dân ngạc nhiên hỏi:
- Em nói anh nghe thử xem nào. Em nghĩ ra được gì rồi?
- Bí mật, anh tự đi mà nghĩ.
Phương Linh không chịu tiết lộ, bắt Đổng Học Dân tự đi tìm hiểu.
Đổng Học Dân chau mày, nói:
- Anh làm sao đi được guốc trong bụng giám đốc mình được, sao mà anh biết được ông ấy nghĩ gì?
Phương Linh chỉ mĩm cười im lặng, rất rõ ràng là cô đã hiểu tại sao Vu Uy lại hành động như vậy.
Đổng Học Dân dừng xe ở bãi đỗ tập đoàn Tân Á. Hắn tắt máy quay lại nói với Phương Linh:
- Đừng quên chuyện anh đã nói với em. Vị khách hàng này không dễ đối phó, anh chỉ chịu trách nhiệm giới thiệu, còn về những việc khác em tự mình thương lượng. Khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524312/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.