Lúc Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh vừa đi đến đường Thiên Tân dạo chơi thì bị mấy tiểu tử này nhắm vào. Thì ra tên trộm bị Diệp Lăng Phi đánh chính là nằm trong nhóm trộm cướp với quy mô nhỏ, hai tên trộm còn lại bị đánh đến nỗi không biết đường để lết về nhà nữa. Tiểu tử này hôm nay ra ngoài đi dạo, tuy nói bị đánh nhưng hắn bị đánh tương đối nhẹ, vì thế mà hôm nay định kiếm chút gì sống qua ngày đó chính là trộm một ít tiền. Mấy năm nay trộm cướp cũng không đơn giản, nếu một ngày không trộm được gì thì thứ nhất là không có tiền tiêu, thứ hai là tay ngứa ngáy đều đã trở thành bệnh nghề nghiệp rồi.
Tiểu tử này đang lúc tìm mục tiêu thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi, hắn lập tức tìm đồng bọn, ba tên lúc này nhằm Diệp Lăng Phi chính là đồng bọn của hắn.
Diệp Lăng Phi là người thông minh như thế nào chứ, sau khi hắn nhớ tới tên tiểu tử này chính là tên trộm lần trước bị hắn đánh, hắn liền nghĩ đến sự việc sẽ như thế này. Vì thế, Diệp Lăng Phi mới không nhanh không chậm, hắn biết những người này nhất định sẽ tìm mình.
Diệp Lăng Phi lúc này nghe thấy người thanh niên mặt dài này hỏi mình nên làm thế nào, hắn liền ra sức khịt khịt mũi hai cái, giả vờ làm ra bộ dạng yếu ớt nói:
- Vị đại ca, ồ, không phải, vị tiểu huynh đệ, anh thấy có phải chúng ta đã hiểu nhầm nhau rồi không, tôi thấy hay là cứ như vậy đi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524160/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.