Nước mắt của Trương Lộ Tuyết lúc này không nhịn được nữa, cuối cùng cũng đã chảy ra. Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh vội vàng chạy lại an ủi Trương Lộ Tuyết, còn Đường Hiểu Uyển lại nhỏ giọng nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, anh đừng bắt nạt giám đốc Trương nữa!
- Ây dô, em quên rồi sao, ở đây toàn là phụ nữ, chừng như chính là cùng chung kẻ địch!
Diệp Lăng Phi khoác lác nói.
- Thôi bỏ đi, vậy mọi người ở đây chờ đi, tôi qua bên căn phòng gỗ sát vách đợi. Ở đây là núi sâu, ai biết nửa đêm có vật gì chạy ra không, tôi nghe nói ở đây có ma đó, có người nửa đêm nhìn thấy mấy linh hồn ma bay qua bay lại trong núi, chuyên tìm những cô gái trẻ xinh đẹp. Tôi cũng nên tránh chút sẽ tốt hơn, đỡ phải bị liên lụy!
Tuy mọi người ai cũng biết Diệp Lăng Phi đang nói bậy, nhưng bốn cô gái đều sợ cả lên, Đường Hiểu Uyển ôm chặt cánh tay của Diệp Lăng Phi, sợ hãi nói:
- Diệp đại ca, đừng...đừng đi!
Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc bắt đầu sợ rồi, hai cô vội vàng nói:
- Giám đốc Diệp, đừng đi mà!
Chính lúc này Diệp Lăng Phi đột nhiên nói:
- Mọi người đừng ồn ào nữa, mọi người nghe bên ngoài đi!
Trời đã tối dần, trong căn phòng gỗ tối ôm chỉ có ánh lửa của đống lửa cháy phát ra. Vốn trong lòng bốn cô gái này rất sợ, lại nghe Diệp Lăng Phi nói nghe bên ngoài kìa. Bốn cô gái này làm một động tác giống nhau, đều ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524110/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.