Trong phòng bao KTV Hắc Mao, Tiểu Hồng Vũ vừa hát xong bài hát, bên dưới có bảy tán thiếu nam thiếu nữ đang ngồi vỗ tay cổ vũ. Tiêu Hồng Vũ mặc hơi đỏ, ngượng ngùng ngồi xuống ghế sô fa. Có hai nam sinh cùng lớp với Tiêu Hồng Vũ không ngừng hét lên: - Tiểu Vũ, hát tiếp bài nữa đi. Tiêu Hồng Vũ ngại ngùng đáp: - Mình chỉ biết hát mỗi bài này thôi. - Hồng Vũ, cậu không giữ thể diện gì hết, con gái nhà người ta đang nhìn cậu kìa. Trong đó có một bạn học nói. - Khó khăn lắm hôm nay chúng ta mới ra đây chơi, vậy thì chơi cho vui vẻ đi, nếu cậu không hát nữa thì uống rượu đi. - Em thấy các anh đừng ép anh Hồng Vũ nữa, em biết anh ấy không biết uống rượu, hôm nay mọi người đến đây chơi, đừng có uống say, đến lúc đó mai không thể đi học được nữa. Lúc này Kỷ Tuyết đã giải vây cho Tiêu Hồng Vũ. - Kỷ Tuyết, từ lúc nào mà quan hệ giữa em với Tiêu Hồng Vũ tốt như vậy, tụi anh và Tiêu Hồng Vũ đều là bạn học, chẳng hề biết quan hệ hai người lại tốt như vậy, nói nghe thử xưm, rốt cuộc là chuyện gì. Một bạn học của Tiêu Hồng Vũ uống có vẻ hơi nhiều rồi, cười kèm theo vẻ say xỉn nói: - Không phải em với Tiêu Hồng Vũ có quan hệ gì đó chứ. - Đầu heo, anh mau câm miệng. Kỷ Tuyết mắng với giọng thật đáng yêu. - Các anh có thôi đi không, vậy hãy uống rượu hát hò đi, tào lao cái gì. Kỷ Tuyết giận dữ khiến cho tiểu tử đó sững sờ. Hắn biết Kỷ Tuyết có quan hệ với người của xã hội đen, thường ngày trong trường không ai dám đụng đến cô cả, nếu không phải hôm nay trùng khớp gặp Kỷ Tuyết mời Tiêu Hồng Vũ đến hát karaoke, hai người bọn họ vốn sẽ không quen Kỷ Tuyết. Hai bạn học của Tiêu Hồng Vũ cũng chỉ là đi theo Tiêu Hồng Vũ chơi, tận mắt nhìn thấy Kỷ Tuyết nổi nóng lên rồi, cũng không dám gây chuyện nữa. Tiêu Vũ Văn vẫn luôn im lăng nãy giờ lúc này lại mỉm cười nói: - Kỷ Tuyết muội muội. Đừng nóng giận nữa, tối nay chị mời tụi em đến hát mục đích là tìm vui vẻ, đừng làm những chuyện khiến mọi người mất vui. Nói xong cô nâng ly bia nói với Tiêu Hồng Vũ: - Hồng Vũ, Kỷ Tuyết là em của chị, cậu đã là bạn của Kỷ Tuyết, vậy chúng ta cũng xem như là bạn bè rồi, đến, uống một ly nào. Tiêu Hồng Vũ cũng nâng ly bia lên, vừa đặt ly bia đến bên miệng thì lúc này cửa phòng mở ra, Diệp Lăng Phi sa sầm mặt đứng ngoài cửa. Tiêu Hồng Vũ và Kỷ Tuyết đều không ngờ Diệp Lăng Phi đột nhiên lại xuất hiện, lúc nãy Tiêu Vũ Văn gọi điện cho Diệp Lăng Phi là cố ý đứng ở ngoài phòng bao. Tiêu Vũ Văn đã nghĩ nhất định Diệp Lăng Phi sẽ đến, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại đến nhanh như vậy. Cô nâng ly bia lên nhìn Diệp Lăng Phi đứng ngoài cửa, không một chút sợ sệt, cười bảo: - Diệp tiên sinh, anh đến rồi. Diệp Lăng Phi đầu tiên là nhìn thấy Tiêu Hồng Vũ, hắn thấy trong mắt Tiêu Hồng Vũ có chút mơ màng, biết đã uống không ít rượu. Cộng thêm việc nhìn thấy trong tay Tiêu Hồng Vũ đang cầm ly bia, hắn liền nổi nóng. Bước vào phòng bao, nói với đám thiếu niên thiếu nữ trong phòng: - Không phải việc của các người, đi ra hết cho tôi. Hai bạn học của Tiêu Hồng Vũ uống hơi nhiều, trong đó có một người giương miệng lên không phục nói: - Ngươi dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi chứ. - Đừng nói nữa, mau đi. Tiêu Hồng Vũ lén nhéo bạn học của mình một cái, thấp giọng nói: - Mau đi đi. - Tại sao phải đi? Tiểu tử đó không biết sống chết lầm bầm nói. - Chúng ta ở đây hát hò liên quan gì đến hắn chứ. Diệp Lăng Phi chẳng thèm hơn thua với tên tiểu tử này bước qua, một tay túm lấy cổ áo tiểu tử đó, vứt ra ngoài phòng như ném con chó con. Những thiếu nam thiếu nữ kia nhìn thấy tình hình không thỏa ần lượt đứng lên rời khỏi phòng bao. Kỷ Tuyết cũng lén chuồn đi nhưng lại nghe Diệp Lăng Phi nói: - Kỷ Tuyết, cô ngồi xuống đó cho tôi. Giọng nói này khiến cho Kỷ Tuyết giật thót mình, vốn đã đứng lên giờ lại ngồi trở xuống ghế sô fa. Tiêu Vũ Văn vốn chẳng thèm ngó ngàng đến chuyện này, cô bưng ly bia, một hơi uống sạch trơn. Chùi bọt bia còn dính ngoài mép miệng, cười ha ha nói: - Diệp tiên sinh, cuối cùng anh cũng đến rồi, bây giờ anh tin lời tôi nói rồi chứ. Diệp Lăng Phi nhìn Tiêu Vũ Văn một cái, lạnh lùng nói: - Món nợ này tôi sẽ tính với cô. Nói xong hắn đối mặt với Tiêu Vũ Văn chất vấn hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì, sao cháu lại ở đây uống rượu? - Cháu...cháu. Tiêu Hồng Vũ ấp úng một hồi lâu cũng không nói ra được điều nên nói. Vẫn là Tiêu Vũ Văn giải thích cho Tiêu Hồng Vũ: - Tôi thấy nó cũng chẳng dám giải thích trước mặt anh đâu, vậy để tôi nói vậy. Được rồi, việc này là do tôi giở trò. Tôi bảo Kỷ Tuyết dẫn Tiêu Hồng Vũ ra ngoài chơi, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn làm quen với cậu bạn nhỏ của Kỷ Tuyết thôi. Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Kỷ Tuyết, đưa tay ra vỗ vỗ sau lưng Kỷ Tuyết đang mặc chiếc áo thun, mỉm cười nói” - Kỷ Tuyết, nói như vậy tức là có liên quan tới cháu rồi, chú muốn biết chuyện gì thế này, sao cháu lại quen với Tiêu Vũ Văn? - Chú...chú Diệp, cháu...cháu. Kỷ Tuyết cũng ấp a ấp úng, Tiêu Vũ Văn cười nói: - Xem ra việc này hay để tôi giải thích vậy, tôi quen biết Kỷ Tuyết cũng chỉ là việc ngẫu nhiên, chính là mọi người thông qua bạn bè giới thiệu, tôi cảm thấy tiểu nha đầu này cũng không tồi liền nhận làm tiểu muội. Đương nhiên, tôi không hề biết cô ấy quen biết anh, càng không ngờ còn có nhiều việc giống như thế này. Ví dụ như phó tổng Trần cấp trên của anh. - Đủ rồi, Tiêu Vũ Văn, cô bây giờ là đang thách đấu sự cực hạn của tôi đấy. Diệp Lăng Phi sa sầm nét mặt xuống, lạnh lùng nói với Tiêu Vũ Văn: - Cô rõ một điều, một khi đã đắc tội với người của tôi đều sẽ không có kết cục tốt đẹp, tôi không quan tâm họ là nam hay nữ, là già hay trẻ, tôi đều bắt buộc họ phải trả giá. - Hừ, tôi không sợ. Tiêu Vũ Văn không hề sợ sệt trước khí thế dọa người của Diệp Lăng Phi, nói: - Nếu như anh không đồng ý yêu cầu của tôi, tôi không bảo đảm lần sau sẽ giở những thủ đoạn gì đấy. - Hùng Vũ, cháu đi ra đi. Diệp Lăng Phi thấp giọng nói với Tiêu Hồng Vũ, Tiêu Hồng Vũ run cầm cập vội vàng chạy ra ngoài. Cả gian phòng bao chỉ còn lại ba người Kỷ Tuyết, Tiêu Vũ Văn, và Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chuyển ánh mắt đến mặt của Kỷ Tuyết, dọa cho Kỷ Tuyết miêng nói không ngớt: - Chú Diệp, cháu chỉ dẫn Hùng Vũ ra ngoài chơi thôi, chị Tiêu mời tụi cháu đi hát karaoke. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Kỷ Tuyết sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, mới mềm giọng hơn một tí nói: - Cháu biết cháu sai ở đâu không? - Cháu... cháu không nên dẫn Tiêu Hồng Vũ ra ngoài chơi. Kỷ Tuyết vừa nhìn thấy giọng của Diệp Lăng Phi mềm xuống, cảm giác sợ sệt trong lòng cũng giảm đi một ít. - Cháu không nên tùy tiện kết bạn. Diệp Lăng Phi nói xong liền nhìn qua Tiêu Vũ Văn. - Càng không nên nói những chuyện cháu biết cho người khác. Đặc biệt là chuyện của chú. Diệp Lăng Phi một tay bồng Kỷ Tuyết, đưa cái mông nhỏ của Kỷ Tuyết về phía mình, hắn vén váy của Kỷ Tuyết lên, lộ ra chiếc quần lót màu trắng Kỷ Tuyết đang mặc, nhấch tay phải lên, tát một bạt tai lên cái mông mềm mại của Kỷ Tuyết. - Kỷ Tuyết, bây giờ cháu đã biết chưa? Diệp Lăng Phi hỏi. - Biết...biết rồi, đại thúc. Cháu không dám nữa đâu. Kỷ Tuyết run cầm cập nói. Diệp Lăng Phi vẫn tát tiếp một tai, cái mông nhỏ mịn của Kỷ Tuyết ửng đỏ lên, cái mông của bé gái vốn đã mềm mại cực kì, mới mười bảy tuổi vẫn nằm trong giai đoạn đáng yêu, cái mông nhỏ đó vừa nhéo một cái liền có cảm giác sắp chảy ra nước vậy. Kết quả sau khi bị Diệp Lăng Phi dùng lực nhéo mấy cái đã lập tức đỏ lên. Kỷ Tuyết cũng không dám nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cô lại không sợ sệt nữa, đừng tưởng tiểu nha đầu này tuổi nhỏ, nhưng tiểu nha đầu này rất thông minh lanh lợi. Cô vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi chỉ đánh cô, liền biết Diệp Lăng Phi chỉ muốn thông qua phương thức này dọa nạt mình thôi. - Xem ra trong lòng chú Diệp vẫn là thích mình. Ừm, bị chú Diệp đánh vài cái cũng không sao. Tiểu nha đầu Kỷ Tuyết thầm nghĩ trong bụng, bất giác còn cố ý lắc lắc mông, nếu như không có chuyện của ngày hôm nay, nói không chừng Diệp Lăng Phi bị động tác lắc mông của tiểu nha đầu này mê hoặc mất, lắc mềm mại như vậy bất kì đàn ông nào cũng không chịu nỗi. Nhưng Diệp Lăng Phi lúc này lại không có tâm trạng đó với Kỷ Tuyết. Trong lòng hắn vì chuyện Kỷ Tuyết đi nói lung tung mà giận dữ, việc gì cũng đều nói ra cả. Diệp Lăng Phi biết tất cả những gì Tiêu Vũ Văn biết về Tiêu Hồng Vũ, nhất định là Kỷ Tuyết đã đem việc của cô với Trần Ngọc Đình nói cho Tiêu Vũ Văn biết. Vì thế mà Tiêu Vũ Văn mới nghĩ đến việc lợi dụng Tiêu Hồng Vũ để làm cuộc giao dịch với mình. Hắn lại đánh tiếp mấy cái nữa vào cái mông nhỏ xinh của Kỷ Tuyết rồi mới buông tay ra. Tuy nói Kỷ Tuyết bị Diệp Lăng Phi tát đỏ cả lên, nhưng lực của Diệp Lăng Phi cũng chẳng mạnh mấy, hắn vẫn không nhẫn tâm đánh tiểu đáng yêu cổ quái này, ra quyền dạy dỗ một tí là được. - Cháu mau về nhà đi. Diệp Lăng Phi nói: - Sau này nhớ những lời chú nói, đừng có lần thứ hai. - Đại thúc, cháu bảo đảm sẽ không dám nữa. Kỷ Tuyết nhéo mông của mình rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. - Đặc sắc, thật đặc sắc! Tiêu Vũ Văn nhìn thấy tất cả, vỗ tay nói: - Không ngờ Diệp tiên sinh còn có hứng thú với tiểu cô nương đó, không biết có phải lúc nãy có phải cố ý sờ chỗ đó của con gái nhà người ta không nữa! Diệp Lăng Phi sầm mặt xuống, nhìn khuôn mặt thanh túy, diễm lệ của Tiêu Vũ Văn, lạnh lùng nói: - Đây là việc của tôi, cô không cần phải quản. - Cái gì mà không cần quản, đó là tiểu muội muội của tôi, tôi đương nhiên phải quản rồi. Tiêu Vũ Văn cười ha ha nói. - Có điều, cũng chẳng sao cả, Diệp tiên sinh đã thích, đương nhiên có thể làm bất cứ việc gì. Tôi không quan tâm sống chết của người ta, tôi chỉ muốn làm cuộc giao dịch với Diệp tiên sinh, tôi tin Diệp tiên sinh đã tính toán không ít rồi, không biết cuộc giao dịch này anh thấy có được không! - E rằng cô không có cơ hội làm cuộc giao dịch với tôi rồi, điều tôi ghét nhất là người khác uy hiếp tôi, đã là người uy hiếp tôi đều phải trả giá. Diệp Lăng Phi đột nhiên đứng lên, tay phải bóp chặt cổ Tiêu Vũ Văn, tay phải hắn rắn chắc như sắt thép bóp cổ họng Tiêu Vũ Văn, miệng lạnh lùng nói: - Chẳng phải cô nói cô không sợ chết sao, vậy tôi xem cô có phải thật sự không sợ chết hay không. Tay phải Diệp Lăng Phi bóp cổ Tiêu Vũ Văn, Tiêu Vũ Văn hầu như thở không ra hơi nữa. Hai tay cô ôm chặt cánh tay chắc như thép của Diệp Lăng Phi, nói rất khó khăn: - Nếu anh … giúp tôi giết ….giết Tống Thi, tôi … tôi nguyện chết. Diệp Lăng Phi vẫn không buông tay, nhìn thấy Tiêu Vũ Văn trợn mắt trắng, Diệp Lăng Phi mới buông tay ra. Tiêu Vũ Văn lúc này gần như sắp ngất đi, não cô thiếu oxy trầm trọng, nhưng cho dù có như vậy, miệng cô vẫn không ngừng lặp lại câu đó. Trong khoảnh khắc Diệp Lăng Phi buông tay ra, Tiêu Vũ Văn cong người lại ho sặc sụa. Hai tay cô không ngừng ôm cổ thở hồng hộc. Diệp Lăng Phi ngồi trước mặt Tiêu Vũ Văn, nhìn thấy Tiêu Vũ Văn ho sặc sụa như vậy, hắn lại có thú thanh nhàn, giang hai chân ra châm điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn Tiêu Vũ Văn. Qua một hồi lâu Tiêu Vũ Văn mới hồi phục lại. Cô ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi giận dữ nhìn Diệp Lăng Phi. - Có phải cô rất hận tôi? Diệp Lăng Phi hỏi. - Không, tôi không hận anh, phong cách làm việc của anh lại khiến cho tôi thấy rất thích thú. Tiêu Vũ Văn nói. - Anh không làm tôi thất vọng, tôi tin anh là người tôi lựa chọn thích hợp nhất. Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra, đỡ cái cằm của Tiêu Vũ Văn, cười bảo: - Cô biết điểm khiến người ta mê hoặc nhất của cô là gì không? - Không biết! - Vậy tôi nói cho cô biết, đó chính là cá tính của cô. Tôi trước đây chưa bao giờ gặp qua người con gái như cô, cô thật sự không sợ chết. Tôi rất thích cá tính của cô, bây giờ tôi có hứng thú với cô rồi đấy. Diệp Lăng Phi vừa nói, tay phải hắn trượt dài xuống cổ Tiêu Vũ Văn, trượt thẳng đến trong váy của Tiêu Vũ Văn, tay phải hắn thọc vào đang ấn giữa hai chân Tiêu Vũ Văn. Tiêu Vũ Văn theo bản năng khép hai chân lại, phản ứng của cô khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy thích thú. Diệp Lăng Phi cố ý đưa hai ngón tay ra nhẹ dùng lực, toàn thân Tiêu Vũ Văn run cầm cập. Tiêu Vũ Văn cắn chặt môi, hầu như là tích cực nhận lấy. Nhưng mắt cô lại nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi không chịu thu lại. - Cô là xử nữ? Diệp Lăng Phi hỏi. - Anh hỏi cái này làm gì? Tiêu Vũ Văn hỏi. - Tôi chỉ có hứng thú với xử nữ, nếu cô là xử nữ, tôi có thể suy nghĩ lại cuộc giao dịch này. Ngón tay của Diệp Lăng Phi đã vòng quanh viền quần lót của Tiêu Vũ Văn, không có ngắt quãng ấn vào điểm đỏ tươi giữa hai chân Tiêu Vũ Văn. Môi của Tiêu Vũ Văn bị cắm chặt tới mức sắp ra máu, cô gắng sức gật đầu nói: - Tôi sẽ khiến cho anh hài lòng, anh sẽ thấy rõ được giá trị anh có được trong cuộc giao dịch này. Nhìn thấy Tiêu Vũ Văn như thế, Diệp Lăng Phi cười ha ha rút tay ra khỏi bên trong váy của Tiêu Vũ Văn, đặt ngón tay bên miệng cố ý ngửi ngửi, lại bật cười ha ha. Nụ cười của hắn khiến cho Tiêu Vũ Văn cảm thấy xấu hổ, từ nhỏ đến lớn, Tiêu Vũ Văn là “công chúa”, đừng nói là ông nội cô chiều chuộng cô, mà ngay cả các thúc bá bá cũng nhường nhịn cô, còn như những đàn ông trong xãi hội này càng không có ai dám chọc ghẹo Tiêu Vũ Văn. Nhưng hôm nay, Tiêu Vũ Văn cảm thấy xấu hổ chưa từng có, cô gắng nhịn những giọt nước mắt chợt trào tuôn ra, cắn chặt môi hỏi: - Anh đồng ý chứ? - Tôi cần phải suy nghĩ, tôi nhớ cô nhắc qua cái tên Tống Thi, hình như người này là nhân vật có tiếng tăm trong bang hội các cô, nếu thật sự như vậy, có thể việc không đơn giản chỉ là giết người này thế đâu. Diệp Lăng Phi đứng lên cười ha ha nói: - Tôi nghĩ việc này không đơn giản như vậy, tôi cảm thấy ở đây rất nóng, đi ra ngoài dạo, nếu cô không sợ cùng một người đàn ông háo sắc như tôi đi ra ngoài, vậy tôi cho cô một cơ hội để cô nói đầu đuôi câu chuyện, cho dù tôi không thể trực tiếp giúp cô, nhưng có thể tôi có cách giúp cô giải quyết. Ồ, đương nhiên, tất cả những việc tôi làm đều không cần cô báo đáp, tôi đã nói rồi, tôi rất thích tính cách của cô. Diệp Lăng Phi một tay đặt trên tay lái, tay còn lại tùy ý đặt ở cửa xe. Trên khóe miệng Diệp Lăng Phi hiện nụ cười nhếch mép. Hắn vốn chẳng hề bắt chuyện với Tiêu Vũ Văn ở bên cạnh. Tiêu Vũ Văn cũng duy trì sự yên lặng, lại hướng mặt nhìn về tiệm sáng rực ánh đèn bên kia đường. Diệp Lăng Phi chạy thẳng xe đến bờ biển, tìm một chỗ đỗ xe, sau đó Diệp Lăng Phi cũng không hỏi han gì Tiêu Vũ Văn, một mình bước xuống xe. Đứng trước lan can bên bờ biển, Diệp Lăng Phi thò tay ra rút một điếu thuốc đốt lên. - Cho tôi một điếu thuốc! Tiêu Vũ Văn lúc này đã bước đến sau lưng Diệp Lăng Phi, vì gió biển ở bãi biển tương đối lớn, Tiêu Vũ Văn lại mặc tương đối mỏng manh, lúc này hai tay cô ôm ngực hiện rõ vẻ hơi lạnh. Diệp Lăng Phi rút ra một điếu thuốc Ngọc Khê đưa cho Tiêu Vũ Văn, tiện thể châm thuốc cho Tiêu Vũ Văn luôn. - Con gái học hút thuốc không tốt! Diệp Lăng Phi nói xong quay người lại, mặt nhìn thẳng ra biển dưới màn đêm. Tiêu Vũ Văn không rõ lắm rốt cuộc tại sao Diệp Lăng Phi lại muốn đến đây, cô dựa lưng vào thành lan can, đối mặt với Diệp Lăng Phi, bên dưới chỉ mặc chiếc váy ngắn, hai chân dài thuông trắng mịn màng như tuyết lộ ra bên ngoài. - Tôi vốn chẳng phải thục nữ đó sao, anh đã biết thân phận của tôi từ lâu rồi, là cháu nữ đích tôn lão đại hắc bang, trong mắt anh, tôi chẳng phải là một cô gái tốt. Tiêu Vũ Văn nhìn thẳng Diệp Lăng Phi, trong mắt cô hiện lên vẻ thành thục khác một trời một vực so với tuổi tác cảu cô. Nói: - Lúc nãy chẳng phải anh ngạc nhiên lắm sao, trong lòng anh, tôi vốn không nên là một xử nữ, đúng không? Diệp Lăng Phi bật cười khanh khách, hắn không ngờ Tiêu Vũ Văn thẳng thắng như vậy. Diệp Lăng Phi cười gật đầu nói: - Lúc nãy quả thực tôi bất ngờ, nhưng không phải vì thân phận của cô, mà nguyên nhân là sự rung động cô mang lại cho tôi, lúc nãy, cô mang đến cho tôi quá nhiều sự rung động rồi, tuổi nhỏ lại không hề sợ chết. Còn nữa … ừm, việc lúc nãy có như bỏ qua đi, tôi không có suy nghĩ nhiều, cô là một cô gái không giống với mọi người. Được rồi, chúng ta nói chuyện về người có tên là Tống Thi đi. - Anh thật sự cho rằng tôi như vậy? Tiêu Vũ Văn vẫn còn đang chất vấn chuyện này, cô muốn hiểu rõ Diệp Lăng Phi rốt cuộc có phải thật sư xem cô như vậy không. Diệp Lăng Phi gật đầu khẳng định lời nói của Tiêu Vũ Văn, nói: - Lúc nãy tôi đã nói rất rõ, nếu không phải hành vi của cô đả động đến tôi. Tôi sẽ không đứng ở đây nói chuyện với cô rồi. Tôi vốn không phải là người thích gây chuyện phiền phức, càng không thích vì một người xa lạ mà chuốc lấy phiền phức. Diệp Lăng Phi tuy không nói rõ với Tiêu Vũ Văn bản thân hắn chẳng hề quan tâm đến cô. Nhưng dựa vào sự thông minh của Tiêu Vũ Văn sao cô có thể không nghe ra được ý trong lời nói của Diệp Lăng Phi chứ. Tiêu Vũ Văn vốn không hề ngốc, cô đương nhiên rõ mình và Diệp Lăng Phi không nên có quá nhiều quan hệ, chí ít việc cô uy hiếp Diệp Lăng Phi, hoàn toàn là do Tiêu Vũ Văn muốn thu hút sự chú ý của Diệp Lăng Phi. Theo như Tiêu Vũ Văn nhìn thấy, cho dù có xử hư Tiêu Hồng Vũ cũng không thể dùng lấy để ức hiếp người như Diệp Lăng Phi. - Tôi không biết nên nói thế nào cả, bởi vì địa vị Tống Thi trong bang hội chỉ thua mình ông nội tôi. Nếu không phải trong vô ý tôi nghe được chuyện này, e rằng bản thân tôi cũng không dám tin đây là sự thật! Tiêu Vũ Văn nói: - Tôi không dám nói với ông nội, bởi vì ông nội rất tín nhiệm Tống Thi. Diệp Lăng Phi vốn không biết được bang Búa Rìu phát triển bằng cách nào, nhưng hắn biết con người Tống Thi. Là đường chủ của đường chấp pháp. Biệt hiệu là pháp quan nghiêm minh. Diệp Lăng Phi trước đây có tiếp xúc với Tống Thi, đối với người này không có ấn tượng mấy, chỉ là cảm giác con người này luôn có khuôn mặt lạnh lùng, rất ít khi nhìn thấy nụ cười. Nghe Tiêu Vũ Văn tường thuật giản lược về chuyện của Tống Thi, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy có vài vướng mắc. Tống Thi này quả là nhân vật số hai trong bang hội. Không thể nói đơn giản một câu giết hắn là có thể loại trừ được ngay, ai biết được đằng sau Tống Thi có ẩn dấu bao nhiêu bí mật. Nếu chỉ có việc giết con người Tống Thi thì quả thật lại rất đơn giản, nhưng Tống Thi dám nói là thay thế vị trí của Tiêu Triều Dương, vậy chí ít điều đó cũng nói rõ đằng sau Tống Thi đã có thế lực rất đủ rồi. - Cô chắc chắn chứ, Tống Thi đã nói những lời như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]