Vừa bước ra khỏi kí túc xá, Vu Đình Đình nhịn không được nữa, vui vẻ bật cười lên. Vu Đình Đình lúc này giống như một cô bé, cười rất chi là vui vẻ.
- Có gì buồn cười chứ, rõ ràng là cô ta tự nguyện gọi anh là Vu Thúc mà, anh không ép buộc cô ta gọi vậy.
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Đình Đình, cố ý làm ra vẻ oan ức nói:
- Anh còn chịu oan ức nữa đó, anh nhìn thấy cô ta liền nghĩ ngay đến xã hội cũ đầy gian ác.
- Tại sao?
Vu Đình Đình không hiểu tại sao Diệp Lăng Phi lại nói vậy, cái gì mà gọi là thấy cô ta liền nghĩ đến xã hội cũ đầy gian ác.
- Ặc, anh nói là em ngốc mà, cái này còn phải để anh dạy nữa à, tư nghĩ đi.
Diệp Lăng Phi cũng không giải thích cho Vu Đình Đình nghe.
Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi không chịu nói cho mình biết, cũng không còn cách nào khác, đành phải tự mình nhíu mày nghĩ đến câu Diệp Lăng Phi vừa nói có ý nghĩa gì.
Vì tối nay Vu Đình Đình có tiết học tự chọn, Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình tìm một quán ăn nhỏ gần trường học để ăn cơm. Diệp Lăng Phi không ở trước mặt Vu Đình Đình gọi điện cho Bạch Tình Đình, hắn lo là Vu Đình Đình trong lòng sẽ không vui. Tuy ngoài miệng Vu Đình Đình nói không muốn để Diệp Lăng Phi phiền lòng, nhưng Diệp Lăng Phi cũng sẽ hết sức tránh đi để cho Vu Đình Đình không có cảm giác làm người thứ ba.
Diệp Lăng Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524056/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.