Cùng một sự sống nhưng nhiều số phận. Ai cũng vậy, mỗi nhà mỗi cảnh mỗi người mỗi kiểu mỗi cách sống khác nhau. Không ai có thể ép buộc một người nào đó phải sống theo ý muốn của mình được. Không thể!
Ở cái thế giới này chẳng có cái gì gọi là sức mạnh vi tôn cả? Đây đâu phải là thời nguyên thủy, cứ dùng sức mạnh đàn áp kẻ yếu là thắng. Mà đây là thế giới của công nghệ khoa học kĩ thuật, một nơi xã hội trí óc phải triển thì phải có trí óc để sinh tồn. Những kẻ vũ phu chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề thì chẳng bao giờ khá lên nổi.
Nhưng một kẻ mang sức mạnh của vị thần thì khác. Một vị thần có cái sự kiêu ngạo của vị thần, kẻ đó chẳng thể nào bị ràng buộc vào cái khuôn khổ mà con người tự đặt ra cho mình được.
Giang Nam không phải thần mà là kẻ được mệnh danh là sát thần.
“Hắc hắc hắc hắc...”
Trong cơn mưa nặng hạt tiếng cười quái dị của Thụy Hải vang lên.
Không ai biết tiếng cười phát ra từ đâu, không ai biết kẻ cười đang ở đâu.
Lúc này hàng nàng bảo vệ trang bị vũ trang súng ống đầy đủ đang xếp lại thành hàng cực kì ngay ngắn, cũng chẳng ai biết họ tập hợp từ lúc nào.
Cai Ngục Trưởng nhà tù IUI lúc này đang một mình đứng dưới mưa, sau lưng ông lần lượt là bốn Giám Ngục Trưởng và hai mươi Phó Giám Ngục còn sống sót lại.
Tất cả bọn họ bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-quy-vuong/1883058/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.