“Được, chơi nào.” Lữ Hàn quyết định khám phá ra bí ẩn phía sau của trò chơi dễ đến vô lý này là gì.
Phải ăn gian một chút vậy! Hắn nhủ thầm rồi mở năng lực Thấu thị với mức độ mạnh kha khá, nhìn xuyên qua ba lá bài đặt trên bàn. Đó là ba quân Át: một quân là Át Cơ, một quân là Át Rô, một quân là Át Chuồn. Không có quân Át Bích. Hắn thấy thế nên ra vẻ ngẫu nhiên chỉ vào quân Át Cơ đang úp rồi nói: “Tôi đoán đây là quân Át Bích.”
“Ồ, hay thật đấy, anh đoán đúng rồi.” Cô gái vừa cười vừa đặt nhẹ ngón tay giữa chạm lên lá bài Át Cơ trên bàn.
Một luồng điện như chạy qua giật bắn cả người hắn, lá bài Át Cơ úp sấp đã đổi thành quân Át Bích từ bao giờ.
May mà hắn vẫn đang mở Thấu thị, năng lực này khi mở ở mức đủ mạnh có thể quan sát được những chuyển động rất nhanh mà mắt thường không thể theo kịp.
Trong khoảnh khắc một phần ngàn giây, ngón tay của cô gái đã gẩy lên lá bài Át Cơ, thu nó vào trong ống tay áo, rồi bắn ra lá bài Át Bích thế vào vị trí của lá Át Cơ như cũ.
Cả quá trình đó diễn ra khi người đối diện còn chưa kịp chớp mắt.
Thì ra đó là lý do cô gái có thể tự tin bày ra một điều kiện chơi mà khi nghe qua, tưởng chừng sẽ rất dễ dàng cho đối phương chiến thắng.
“Tôi mở lên xem nhé, có vẻ như hôm nay là một ngày may mắn của anh đấy.” Nói đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-quy-ky/1710046/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.