Nghe Ngọc Ngân nhắc đến tà linh, Đại Tam nhận ra mình chưa hiểu rõ thế nào là tà linh, bèn hỏi: “Tà linh, bản chất của nó là gì vậy? Có phải như kiểu quỷ hồn không?”
Ngọc Ngân lắc đầu: “Quỷ hồn bình thường là do người chết mà hóa thành, còn tà linh thì không giống như vậy, đa số nó có nguồn gốc từ một thứ đồ vật.”
“Đồ vật?” Đại Tam tỏ vẻ chưa hiểu.
“Phải, là một loại đồ vật nào đó được người ta chế tác thành, có chi tiết tinh xảo, diện mạo toát ra khí chất, người khác nhìn qua sẽ có cảm giác đồ vật đó rất có hồn, đặc biệt là những thứ mang dáng dấp con người.”
“Nếu vậy thì trên đời này, tà linh sẽ tràn ngập nhân gian, vì những đồ vật tinh xảo là không thiếu.”
Ngọc Ngân gật đầu: “Đó chỉ mới là điều kiện đầu tiên, điều kiện thứ hai là đồ vật đó phải được hấp thu linh khí của trời đất, chứ nếu từ khi được tạo ra, đồ vật đó chỉ được đem giấu trong một cái tủ chật hẹp khóa kín thì nó mãi chỉ là một món đồ.”
“Còn điều kiện thứ ba là gì?” Đại Tam hỏi ngay.
“Là tâm niệm của người chế tác. Người làm ra món đồ nhất định phải là một người có bản lĩnh, nếu không sẽ không thể làm ra những thứ có hồn được, và người có bản lĩnh đó phải có một tâm niệm nặng nề, có thể là tốt, có thể là xấu. Nhưng thường tâm niệm đen tối của một người có bản lĩnh sẽ giúp đồ vật trở thành tà linh dễ dàng hơn.”
Đại Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-quy-ky/1710020/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.