Vì bị Hổ Tử làm gián đoạn nên Tôn Hàn cũng không kiên trì muốn khám bệnh cho mẹ của Trần Hương nữa.
Sau khi ăn trưa, Tôn Hàn bảo Trần Hương dẫn anh đi quanh thị trấn ngắm cảnh.
Điểm đặc sắc của thị trấn Lư Phong là một ngọn núi cao, lái xe đến đỉnh núi cũng phải mất hai mươi phút.
Khi đến nơi cao nhất, họ sẽ có một cảm giác đứng trên tất cả, toàn cảnh của thị trấn Lư Phong, những ruộng đồng làng bản đẹp đẽ đều thu hết vào trong mắt.
Tôn Hàn đứng ở chỗ đài ngắm cảnh, anh nhìn thị trấn yên bình trước mắt, đột nhiên cảm xúc dâng trào: "Nơi đây rất tốt, nhưng lòng người lại chảng mấy tốt đẹp".
Trần Hương do dự một lúc, nói: "Tổng giám đốc Tôn, nơi đâu cũng sẽ có những tên du côn chuyên bắt nạt dân lành như Hổ Tử. Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng trả cho anh sáu trăm nghìn tệ đó!"
Tôn Hàn đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó dò: "Cô nghĩ rằng tôi đang nói về Hổ Tử sao?"
Ánh mắt Trần Hương hoảng loạn, nếu không phải nói về Hổ Tử thì chính là nói về bố nuôi của cô ta.
"Tổng giám đốc Tôn, bố nuôi của tôi..."
"Đừng giả vờ nữa, tôi vừa gặp mẹ cô là đã biết rồi. Có lẽ mẹ cô có một số chứng bệnh lâu năm, nhưng đều không phải là hiểm nghèo". Ánh mắt Tôn Hàn tràn đầy sự thất vọng, anh gằn từng chữ một: "Mẹ cô hoàn toàn không hề mắc bệnh u não!"
Nếu như không bị bệnh thì tại sao Vương Tuyên Binh lại vay nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-ngoa-ho-tang-long/944835/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.