Tay mơ thử nghiệm hai chuột bạch, chuyện phiền lòng ùn ùn kéo đến. Một năm trước, Hứa Già thuận lợi thông qua sát hạch. Vị "ân sư" Kim đích thân đến trường tìm nàng, hỏi nàng có thi qua được sát hạch tư pháp không. "Dạ, qua!" Hứa Già cung kính trả lời, nhờ có viên hắc dược hoàn Quan Tam đưa cho nàng. Lão Kim thỏa mãn gật đầu, lấy ra một danh thiếp đưa cho nàng, nói: "Cô biết rồi đấy, phải có kinh nghiệm thì mới có được chứng nhận luật sư. Trước tiên cô đến địa chỉ này thực tập đi. Văn phòng này rất uy tín đấy, tôi đề cử cô vào đó." Dù lời nói kia là thật hay giả, trong lòng Hứa Già biết rõ. Lợi dụng sức lao động của nghiên cứu sinh với mức giá rẻ mạt, đây chính là bí mật không công khai, nhưng nàng vẫn ra vẻ mừng rỡ. Danh thiếp được thiết kế đơn giản, chỉ ghi tên văn phòng luật sư - Dương Hoằng. Trong lòng Hứa Già tuy không muốn đến nơi đó, làm nhiều kiếm ít là điều chắc chắn. Nhưng nếu làm phật ý, không giữ mặt mũi cho vị "ân sư" này thì e rằng ba năm gian khổ của nàng sẽ công cốc mất. Cân nhắc lợi hại xong, nàng cầm danh thiếp đến văn phòng. Người tiếp tân nghe xong dụng ý của nàng, chỉ tay vào đám người xếp hàng ngồi dọc trên băng ghế, nói: "Đợi ở đây." Hai tiếng trôi qua, đến khi sự kiên nhẫn của Hứa Già sắp hết mới được gọi vào. Phòng làm việc được bố trí rất thoải mái, một người đàn ông ngồi ở phía sau bàn làm việc có ngoại hình tốt hơn cả quan điểm thẩm mỹ của Hứa Già. Sạch sẽ ôn hòa, điển trai theo kiểu tri thức. "Cô thuyết trình cho tôi nghe một chút mục đích của nghề luật sư là gì?" Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, anh cũng đang rất mệt mỏi. Dù chỉ phải trả lương cho người lao động với mức giá thấp, nhưng cũng phải có sự chọn lọc. Văn phòng luật sư này là do anh và lão Kim cùng góp vốn thành lập, nên không cho phép có sự tổn thất. Tiếc rằng những ứng viên này có tài nhưng lại không có ngoại hình, có ngoại hình đẹp nhưng năng lực lại có phần thiếu sót. Tốn sức lực cả nửa ngày mới miễn cưỡng chọn được vài người tài mạo song toàn, có điều không có người nào hợp mắt anh. Hứa Già ước gì mình sớm bị đào thải, vì vậy qua loa nói: "Tôi tên Hứa Già, luật sư là nghề nghiệp đáng trân trọng..." Luyên thuyên được vài câu, nàng chờ đợi nghe "tuyên án". Người đàn ông sốt ruột khoát tay, ý bảo Hứa Già ra ngoài. Nhưng lúc ngẩng đầu lên anh liền giật mình, nói: "Chờ chút đã, đàn em sao lại chỉ nói lấy lệ với đàn anh trong trường như thế?" Anh nở nụ cười ấm áp như gió xuân tháng ba. Trong lòng Hứa Già nhận thấy thất khiếu* người đàn ông kia đang long lanh. Liền hiểu ra ưu thế của mình, nàng cười một tiếng, nói: "Anh là học trưởng Dương Hoằng sao? Tôi vừa mới trở thành học trò của thầy Kim, ông ấy đề cử tôi tới đây. Mong được học trưởng quan tâm chỉ giáo." *Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng. Đoạn này ý chỉ thấy gái đẹp là sáng mắt. Dương Hoằng đứng dậy, rót cà phê ra cốc đưa cho Hứa Già, mời nàng ngồi xuống. Hai người tán gẫu rất vui vẻ. Hứa Già dễ dàng đạt được mục đích. Sau khi ra ngoài nàng cười khinh miệt. Dám xem tôi là bé con ngây thơ mới vào đời, dễ bị lừa sao? Hừ!! Chờ đấy! Về đến nhà, Hứa Già kể lại chuyện ban sáng cho Quan Tam nghe. Quan Tam không tin nổi, nói: "Lương tháng ba ngàn? Chỉ thử việc thôi mà lương có thể đạt đến con số đấy sao? Sao em kiếm tiền nhanh đến mức ngang bằng tôi bây giờ vậy?" Hứa Già nhướn mày, nói: "Sao nào? Chị có được em chính là vận may đó." Quan Tam cao hứng, cô cũng hi vọng vậy, nói: "Vậy thì cái thẻ ATM... em có thể trả cho tôi được không?" Hứa Già phủ định: "Không được! Chị không giống như em, đầu óc không thông minh, chị nghĩ mình có thể quản lý tài sản được sao? Từ cái ngày em quản lý tiền, chị nghĩ xem. Đến giờ chúng ta đã tiết kiệm được ba ngàn rồi đấy." "Rượu, thuốc lá đều không có, ăn uống còn thua cả dân tị nạn. Sau này em mà quản lý tiền, không chết thì cũng chẳng còn ra hình người nữa." Quan Tam giận dỗi cuốn chăn, trùm đầu ngủ say. Hứa Già hung hăng đạp cô mấy cái, sau đó lại hưng phấn bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai. Sau khi Hứa Già đi làm, Dương Hoằng cũng không có biểu hiện đặc biệt nhiệt tình đối với nàng. Thỉnh thoảng chạm mặt thì thân thiết thăm hỏi đôi lời. Anh đã hơn ba mươi tuổi, có kinh nghiệm tình trường nên biết cách lấy lòng phụ nữ. Hứa Già tựa như gương sáng, thần sắc bình tĩnh mà đánh thái cực quyền. Không lâu sau đã bước sang năm mới. Từ cái ngày Hứa Già giành được cuộc sống của riêng mình, đây là lần đầu tiên nàng ăn mừng tất niên. Nàng muốn thả lỏng mình một chút, thuận thiện khao bản thân. Phụ nữ mà muốn được thỏa mãn thì địa điểm lý tưởng nhất chính là khu thương mại mua sắm. Trước đây những sản phẩm mà nàng mua sắm đều toàn là quẹt thẻ, sau đó nhân viên sẽ mang hàng đến nhà nàng. Hiện tại nàng có thể trải nghiệm một loại phương thức mua sắm khác - chen, đoạt, nhanh. Lý do là trong túi không còn tiền. Quan Tam đáng thương không chỉ anh dũng tiến lên phía trước mở đường cho nàng đi, lại còn phải làm trâu làm ngựa, để nàng sai khiến như nô dịch, thật sự là khổ không thể tả. Mấy ngày nghỉ lễ, Quan Tam đưa nàng đi thăm vài nhà chúc tết, chỗ nào cũng tổ chức tiệc tùng ăn uống. Dạ dày lẫn thân thể Hứa Già đều kiệt sức rồi. Nàng không ngờ, hóa ra cách đón năm mới của nhà giàu và nhà nghèo đều mệt như nhau. Có điều khác ở chỗ một bên thì mệt vì phải tiếp đón những vị khách ra vẻ có đạo đức. Một bên thì mệt vì được người nhà nhiệt tình đãi khách. Ăn chơi suốt vài ngày, Hứa Già tưởng rằng nàng có thể nghỉ ngơi một chút. Bao Viên lại tìm đến cửa. Đã sang năm mới rồi mà vị đạo cô này vẫn mặc đạo bào. Toàn thân không có gì thay đổi, chỉ có mỗi điểm khác biệt là sạch sẽ hơn so với trước. Đạo cô ăn uống no nê xong, cười thô bỉ nói: "Gần đây tôi vừa nghiên cứu một trận pháp, sắp hoàn chỉnh rồi, cơ bản là có thể làm cho Vu Hiểu mang thai. Có điều các cô cũng biết là hồn phách Vu Hiểu có hơi suy yếu. Trận pháp này dường như có phản phệ. Tôi chưa thử qua nên không rõ uy lực lớn đến đâu. Nếu không cẩn thận sẽ khiến cô ấy hồn phi phách tán mất. Tốt nhất là tìm hai người để thí nghiệm, tôi thấy hai cô rất thích hợp... Giúp tôi chuyện này đi!" "Nhóm Lang Băng không được sao?" Hứa Già từ chối. "Tôi thân với các cô hơn. Hơn nữa bọn họ là yêu quái, Vu Hiểu là người. Tốt nhất là tìm con người để thử nghiệm." Bao Viên nhìn thấy mí mắt của Quan Tam và Hứa Già quay đi, tuyệt nhiên không có dự định tiếp tục chủ đề này. Cô vội vàng vươn cả bàn tay ra, dùng giọng điệu tràn ngập dụ dỗ nói: "Vinh Chi Nghi nói nếu chuyện này thành công sẽ trả cho tôi năm vạn đồng, tôi sẽ chia cho hai cô năm ngàn đồng." Ánh mắt Quan Tam chợt lóe lên, nói: "Năm ngàn?? Cô cầm năm vạn, chúng tôi chỉ được năm ngàn. Quá bất công!! Mỗi người một nửa thì còn suy nghĩ lại được." "Dựa vào đâu hả? Tất cả mọi thứ đều do tôi làm hết, các cô chỉ việc hỗ trợ làm vật thí nghiệm giúp tôi thôi, vậy mà đòi chia nửa hả?" Bao Viên dứt khoát không đồng ý. Quan Tam định phản bác, Hứa Già đập bàn nói: "Hai tên ngu ngốc câm miệng hết cho tôi!! Các cô dự định để ai mang thai hả? Chẳng lẽ định bắt tôi mang thai chắc?" "Tôi không để cô thật sự sinh em bé đâu, chỉ là thí nghiệm để thử uy lực trận pháp thôi. Sau đó tôi sẽ đưa cho cô uống một chén huyết tinh do phù thủy điều chế. Tuyệt đối sẽ không có thai đâu... thật đó... tôi thề đấy!!" Bao Viên chỉ tay lên trời phát thệ. Hứa Già rất không tin lời Bao Viên, nói: "Không được! Trừ phi để cho Quan Tam mang thai!" "Được...được... Đều là phụ nữ cả mà... Ai muốn thụ thai giả cũng không thành vấn đề." Bao Viên thề non hẹn biển. Ban đầu Quan Tam không vui, nhưng vẫn không ngăn nổi cám dỗ bị Bao Viên dùng tiền tài mê hoặc. Hai người quyết định chia 4:6, cuối cùng cũng nhất trí. Thời gian thử nghiệm là vào buổi tối ngày mười lăm tháng giêng, đúng dịp Tết Nguyên Tiêu. Tiễn Bao Viên về xong, Hứa Già chế giễu nhìn Quan Tam, nói: "Vì chút tiền mà phải bán mình như vậy, có đáng không?" Quan Tam không để ý đến lời giễu cợt của nàng, nói: "Sao em nói khó nghe vậy? Dù sao cũng không phải là mang thai thật, chỉ là giúp có một việc thôi mà, thuận tiện kiếm thêm thu nhập. Hai vạn đồng đó em biết không? Tôi biết em tốt tính mà, cứ giúp đỡ người ta đi." Hứa Già cười nhạt. "Chị có biết tổng tài sản của Vinh thị kia hơn năm mươi tỷ không? Vậy mà lại chấp nhận con số năm vạn, đúng là đồ ngốc!" "Năm mươi tỷ?? Thật hay giả vậy? Nhiều tiền như thế thì tiêu đến bao giờ mới hết?" Quan Tam không tin nổi. Hứa Già nhìn biểu cảm của cô, chẳng buồn so đo nữa. Buổi tối Tết Nguyên Tiêu đáng lẽ phải đi dự lễ hội đèn lồng đầy náo nhiệt, Quan Tam và Hứa Già lại lén lút như ăn trộm, chạy vào một khu công trường xây dở. Hứa Già lạnh đến mức co người lại trong lòng Quan Tam, nàng không ngừng ai oán. Cách đó không xa xuất hiện hai bóng người vụng trộm chạy tới, chính là Bao Viên cùng Tống Nhã. Hứa Già tức giận nói: "Sao cô với Tống Nhã không tự mình làm thí nghiệm đi?" Bao Viên cười xòa, nói: "Cô ấy không muốn, nói tôi và cô ấy chưa kết hôn. Hai cô chẳng phải đã kết hôn rồi sao?" "Ai bảo chúng tôi kết hôn rồi?" Hứa Già phẫn nộ. "Điêu Vô Thủ nói thế, cô ấy nói hai cô đã lên giường rồi. Không kết hôn thì sao lên giường được?" Bao Viên không ngượng miệng, vẫn rất tự nhiên mà trả lời. Hứa Già tức đến suýt ngất, nàng liếc mắt thấy Tống Nhã đang cười trộm, nói: "Nhanh lên coi!" Bao Viên lôi năm tấm bùa từ trong bao vải ra, cô tung hết lên không trung, lẩm bẩm trong miệng. Năm tấm bùa lóe sáng, bắn ra năm tia sáng giao nhau thành hình ngôi sao năm cánh rồi dần dần hạ xuống đất. Bao Viên khấu trừ phụ kiện cô vừa đặt lên người Quan Tam cùng Hứa Già, đưa cho Tống Nhã. Sau đó lại dán hai tấm bùa lên lưng hai người, yêu cầu hai người đi vào chính giữa trận pháp, khoanh chân ngồi đối diện nhau. Bao Viên lại niệm chú, xuất ra một tấm bùa khác, lá bùa bay lơ lửng ở chính giữa Hứa Già và Quan Tam. Ánh sáng trong lá bùa tách ra thành hai hướng, nhắm vào ngực hai người. Hứa Già chỉ cảm thấy lồng ngực mình hơi đau, nàng nhìn thấy một giọt máu từ trong người mình chảy ra, dọc theo tia sáng nhập vào trong lá bùa. Đến khi giọt máu của nàng và Quan Tam dung hợp, lá bùa đột nhiên bốc cháy, một lúc sau hóa thành một tiểu huyết cầu không ngừng bay vòng quanh hai người. Bao Viên niệm thần chú, Ngũ Tinh Quang Trận bắt đầu xoay tròn. Hứa Già cảm thấy áp lực quanh mình càng lúc càng lớn, ban đầu nàng còn chống đỡ được. Nhưng đến lúc Ngũ Tinh Trận chuyển động càng lúc càng nhanh, nàng bắt đầu không thở nổi, cổ họng khàn khàn, khó khăn nói: "Quan Tam, em khó chịu quá..." Quan Tam nôn nóng, lớn tiếng quát: "Bao Viên!! Cô xong chưa hả? Hứa Già đang khó chịu đấy." Ngoài trận pháp, Bao Viên đang toát hết mồ hôi, cô móc ra cuốn Vô Tự Thiên Thư, vội vàng lật sách. "Như vậy là xong rồi sao? Tiểu huyết cầu đáng lẽ phải nhập vào trong cơ thể, sao vẫn chưa vào nhỉ? Tôi đã dán Tinh Huyết phù chú để tiếp nhận huyết cầu rồi mà? Sao lại như vậy?" "Mẹ kiếp! Cô hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Đừng có đọc sách nữa, dừng trận pháp lại ngay!" Lúc này Quan Tam cảm nhận có điểm không ổn, dường như sức ép không khí quanh cô bắt đầu xuất hiện. Bao Viên quýnh quáng, lắp bắp nói: "Tôi... tôi...tôi... Mẹ kiếp! Không dừng lại được... Đừng vội, để tôi đi vòng kiểm tra xem có lỗ hổng không đã. Rồi sẽ phá trận pháp này, các cô sẽ không sao đâu..." Giọng nói của Bao Viên xen lẫn tiếng nức nở. Quan Tam thấy Bao Viên cứ chạy vòng vòng quanh trận pháp, mắng: "Cái đồ gà mờ này... đáng lẽ không nên tin tưởng cô!!" Ngay sau đó cô chỉ nghe thấy Bao Viên kêu lên một tiếng "ái da", không còn thấy bóng dáng nữa. Quan Tam tức đến nghiến răng, cô hét lớn: "Thỉnh bảo bối hiện thân." Một viên hắc châu vươn lên khỏi đỉnh đầu cô. "Khai nhãn!!" Hắc châu bắn ra ánh sáng khắp tứ phía, phá hủy hết năm lá bùa ngũ giác, Ngũ Tinh Trận Pháp liền biến mất. Áp lực không khí bị dồn nén trong trận pháp bỗng nhiên được giải phóng, mạnh mẽ trào ra ngoài khiến Tống Nhã bị đẩy ngã xuống đất. Hứa Già không rõ bị cái gì đập mạnh vào người, đau đớn đến mức có cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị vo thành một cục. Nước mắt nàng trào ra, khổ sở ngã vào lòng Quan Tam. Không gian trong công trường tối om trở lại, Tống Nhã bị ngã đau, nàng giãy dụa đứng dậy, lại gần hỏi: "Các cô không sao chứ? Có thấy Bao Viên đâu không?" Quan Tam mải lo giúp Hứa Già hô hấp bình ổn, một lúc sau Hứa Già tỉnh lại, nàng rên rỉ đầy yếu ớt. Quan Tam thấy nàng không sao, nhờ Tống Nhã trông giúp. Cô đứng dậy, đi khắp nơi tìm Bao Viên, vừa tìm vừa chửi rủa: "Mẹ kiếp! Cái thể loại người gì vậy? Bận rộn giúp cô ta, lại còn phải đi tìm nữa chứ. Trời ạ! Bao Viên!! Cô có ở bên trong không?" Cô quỳ xuống đất, hô to vào bên trong một cái hố. "Cứu mạng!!" Đích thị là âm thanh đáng thương của Bao Viên. Trong công trường, người ta đã đóng cọc che chắn lại cái hố, nhưng trời lại tối đen, Bao Viên chạy như điên nên không nhìn thấy, kết quả là cô rơi xuống đó. Quan Tam lâm vào thế khó khăn, không biết phải cứu cô bằng cách nào. Không rõ tìm thấy cuộn dây thừng dài từ đâu ra, định dùng nó để kéo Bao Viên lên. Kết quả dây thừng bị kéo căng đến mức đứt ra, mà Bao Viên được kéo lên vẫn chưa đến nửa đường. Cái hố rất hẹp, vóc dáng Bao Viên lại tròn trịa, nhất định là bị kẹt rồi. "Báo cảnh sát đi! Chỉ có thể nhờ người đào hố kéo cô ấy lên được thôi." Tống Nhã sốt sắng, thời tiết lạnh như vậy, Bao Viên có thể trụ được bao lâu chứ. Hứa Già yếu ớt nói: "Sau đó thì sao? Cảnh sát mà tra hỏi tại sao chúng ta ở đây thì trả lời thế nào? Chỉ cần có động tĩnh là truyền thông sẽ phát tán ra... em định nổi tiếng bằng cách này chắc?" "Được rồi... tôi có biện pháp." Quan Tam giật cái điện thoại di động Tống Nhã đang cầm trong tay, cô nhập một dãy số, nói: "Voi tỷ à, giúp tôi chuyện này đi. Bao Viên bị rơi xuống hố, tôi có thể nhờ chị em của chị đến đây đào hố được không? Cảm ơn!" Chưa đến một phút đồng hồ, mấy chục con voi cái liền xuất hiện, mỗi con cầm một cái xẻng, khí thế ngút trời mà đào đất. Một lúc sau, cái đầu đầy đất của Bao Viên được kéo lên, đám voi cái muốn nói lời tạm biệt, Quan Tam mệt mỏi nói: "Cám ơn các chị, mấy hôm nữa tôi sẽ mời các chị ăn ở quán Đại Bài Đương của lão Thử nhé." "Cô không biết sao? Lão Thử dẹp tiệm rồi. Hiện giờ lão ấy hình như đang mở lớp học, giảng dạy về lợi ích của loài chuột đó." Hướng Tiểu Xảo ngây ngô cười. "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không sao cả. Về sau sẽ còn nhiều cơ hội, gặp sau nhé." Đám voi cái đi rồi, Quan Tam túm Bao Viên ném cho Tống Nhã. Sau đó cô ôm Hứa Già, nghiến răng nói: "Nhanh đưa cô ta đi đi, bằng không tôi sẽ đánh cô ta thành con gấu mèo thật đấy." Hứa Già được bế lên giường, không ngủ được nên cứ lăn qua lăn lại. Nàng luôn cảm thấy ngực mình đau âm ỉ, cực kỳ khó chịu. Quan Tam đành phải gọi điện cho Bao Viên, Bao Viên cứ giữ khư khư cái thẻ ngân hàng, cam đoan nói trận pháp kia tuyệt đối không có tác dụng phụ. Quan Tam không biết phải làm sao, cô ôm Hứa Già, liên tục an ủi. Dần dần Hứa Già bình tĩnh lại, từ từ thiếp đi. Ngủ say suốt cả một đêm, Hứa Già có cảm giác rất khỏe khoắn. Trước khi đi làm, nàng nhéo mạnh tai Quan Tam, nói: "Bằng hữu chị quen biết như thế... về sau mà có chuyện gì tương tự xảy ra thì đừng có gọi em nữa, em sẽ không đi đâu!" Quan Tam thấy Hứa Già bình thường lại, liền cảm thấy yên tâm. Sau khi đến tiệm mỳ, cô lại bị đồng nghiệp thay ca là Mao Thuận chế giễu. Đang tức không có chỗ trút giận, đúng lúc Bao Viên gọi điện thoại. Cơn giận của Quan Tam liền bộc phát: "Cô còn dám gọi điện cho tôi à? Nếu cô muốn biến thành quốc bảo thì tôi sẽ thành toàn cho cô!" "Đừng nóng, nghe tôi nói đã. Hồn phách Vu Hiểu yếu lắm rồi, nếu không cứu ngay e rằng không kịp. Tôi kể lại chuyện tối qua cho Vinh Chi Nghi nghe, cô ta nói không cần biết có thành công hay không vẫn sẽ trả thù lao. Vẫn để cho tôi làm. Tôi muốn nhờ cô giám sát tôi. Nghe Tống Nhã nói cô đã dùng bảo bối phá hủy trận pháp của tôi... cho nên nếu tôi mà có sai sót thì chẳng phải có cô rồi sao? Hì hì hì..." Bao Viên cười khúc khích, lại bổ sung: "Hai vạn đồng, lời to rồi!" "Xì... Mẹ kiếp! Có biết để cứu cô, tôi nợ nhóm Hướng Tiểu Xảo một bữa cơm không? Bao tử bọn họ như thế... phải tốn ít nhất một vạn đấy. Tôi không quan tâm, cô phải đưa thêm cho tôi một vạn mới được." Cô không thật sự muốn làm dân chơi trác táng đâu. "Rồi rồi rồi." Bao Viên vẫn sảng khoái đồng ý, dù sao họ cũng là ân nhân cứu mạng cô. "Được rồi. Tám giờ tối nay gặp nhau ở nhà Vinh Chi Nghi nhé." Quan Tam dự định đến một mình, Hứa Già nghe cô kể xong cũng đòi đi cùng. Quan Tam khó hiểu hỏi: "Không phải sáng nay em nói không muốn đi sao? Sao tự nhiên đổi ý vậy?" "Em lo cho chị." Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ khác. Hứa Già muốn mượn cơ hội tìm hiểu Vinh Chi Nghi, không chừng biết đâu sau này có thể lợi dụng cô ta. Biệt thự sang trọng rất rộng lớn, cho nên trận pháp được bày ra trong phòng khách nhà Vinh Chi Nghi. Quan Tam xuất ra bảo bối, nghiêm chỉnh sẵn sàng đón địch. Lần này khác với tối qua, chỉ cần có sơ suất là Vu Hiểu sẽ hồn phi phách tán. Không ngờ tình huống lại ngoài dự đoán, mọi việc tiến hành đều rất thuận lợi. Bao Viên cao hứng đến khoa tay múa chân, hưng phấn nói với Quan Tam: "Tôi nói rồi mà... không sai được. Bây giờ nghĩ lại, nhất định nguyên nhân chính là cô. Vì không rõ cô là cái gì nên mới thất bại đó." Trên trán Quan Tam nổi lên gân xanh. "Đúng vậy... Vậy sao cô không dừng trận pháp lại? Còn phải để cho bảo bối của tôi hỗ trợ?" Bao Viên lúc này đang cực kỳ hả hê, không để ý Quan Tam châm chọc mình. Cô ưỡn ngực, bày ra bộ dáng đại sư nói với Vinh Chi Nghi: "Thời gian mang thai em bé cương thi rất ngắn, chỉ có hai mươi mốt ngày. Trong khoảng thời gian này cô càng phải cẩn thận. Một khi đứa bé thành hình thì sẽ là mồi ngon của đám tà ma ngoại đạo đấy." "Tôi sẽ không rời cô ấy nửa bước đâu." Vinh Chi Nghi cầm một xấp tiền đưa cho Bao Viên. Cười cảm kích với mọi người. "Mệt cho các cô rồi. Đến ngày sinh con, mong các cô đến hỗ trợ." Bao Viên cười rạng rỡ, nói: "Nhất định rồi, nhất định rồi." Lúc ra khỏi cửa, Quan Tam cùng Bao Viên sốt ruột đòi chia tiền. Quan Tam cầm ba vạn đồng, cô còn phải mời đám voi cái một bữa cơm. Có điều cầm tiền chưa nóng tay, Hứa Già đã đoạt mất. Xem ra đã kiếm được học phí rồi. Ngày hôm sau đi làm, Hứa Già phát hiện Dương Hoằng thay đổi thái độ với nàng, bắt đầu gấp gáp hơn. Chỉ mất có một ngày, Hứa Già giao tiếp vài lời đôi câu với Dương Hoằng, biết được nhiều chuyện, suy nghĩ một chút liền đoán ra nguyên nhân. Đơn giản là hai lý do. Thứ nhất, gia đình nhà Dương Hoằng đang bức hôn. Qua vài ngày tiếp xúc trong công việc, có khả năng anh ta xem nàng là đối tượng phù hợp. Thứ hai, cho rằng thả thính suốt mấy ngày nay sẽ khiến nàng có tình cảm với anh ta. Nhưng không ngờ nàng vẫn duy trì thái độ bình thản, hành động như vậy khiến anh ta càng thêm quyết tâm muốn chinh phục. Hứa Già âm thầm cười mỉa, mấy mẹo đùa bỡn mà so được tâm kế sao? Hừ! Sống trong gia tộc từ nhỏ đều phải biết tính kế mà trưởng thành đó. Đối phó với Dương Hoằng suốt hai ngày nay, Hứa Già rất thành thục. Nhưng đến khi nhìn thấy cô gái kia, ngay lập tức nàng cảm thấy trời đất tối sầm. Vì tình hình kinh tế không cho phép, Hứa Già đều phải dậy sớm chuẩn bị cơm trưa ở nhà, rồi mang đi đến chỗ làm. Trưa nay nàng ăn hai miếng cơm nhưng không cảm thấy ngon miệng, dự định ra ngoài ăn để thay đổi khẩu vị. Vừa ra khỏi tòa cao ốc, Hứa Già nhìn thấy một cô gái nóng bỏng đang đứng cạnh một chiếc xe hơi thể thao màu đỏ chóe, khoác chiếc áo gió cũng màu đỏ rực khiến mắt nàng như muốn đui mù. Cô gái kia xoay người, đi đến trước mặt Hứa Già. Tháo chiếc kính râm xuống rồi nhìn nàng từ trên xuống dưới, trên mặt biểu lộ cảm xúc khinh miệt cùng chút cảm giác hả hê. "Thảm bại đến như vậy... nên cũng chẳng thèm nói chuyện với người chị em này sao? Nhìn cách ăn mặc của cô kìa, chẳng ra cái gì cả. Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm." Cô gái không đợi Hứa Già trả lời, đẩy nàng ngồi vào trong xe. Hứa Già đã lâu chưa từng vào nhà hàng Tây sang trọng như vậy. Có điều lễ nghi ăn uống vẫn rất thành thạo. Cô gái kia rót cho nàng một ly vang đỏ, sau đó ăn hai miếng cho có, như có như không nhìn chằm chằm Hứa Già, chua xót nói: "Tôi cứ nghĩ mãi không hiểu tại sao Đoạn Thanh Ba đột nhiên đòi chia tay, hóa ra là tình cũ đã trở về." Lúc này Hứa Già đang biểu hiện thái độ đúng mực hoàn hảo của mình, ăn không nói. Cô gái kia nhấp một ngụm rượu, cố ý cười ám muội: "Hôm qua tôi tìm Đoạn Thanh Ba, phát hiện một phần tài liệu điều tra trên bàn làm việc của anh ấy. Trong đó viết hiện giờ cô đang sống chung với một người phụ nữ tên Quan Tam. Xu hướng tính dục của cô thay đổi nhiều quá, Đoạn Thanh Ba làm sao chịu nổi đây?" Hứa Già đã sớm chuẩn bị tâm lý, nàng vẫn tiếp tục nhàn nhã ăn uống, không để ý đến người đối diện. Cô gái kia cầm chặt ly rượu, một hơi uống cạn sạch, giọng nói như bé gái đang giận dỗi: "Cô biết tính tôi rất thích chiếm đồ của người khác. Cái cô tên Quan Tam kia chưa từng va chạm ngoài xã hội, cô nghĩ xem nếu như tôi ngoắc tay với cô ta, cô ta sẽ chọn ai đây?" Hứa Già đang nuốt đồ ăn, đột nhiên bị nghẹn. Nàng vội uống một ngụm nước, vỗ ngực rồi cười to: "Triệu Mỹ Nhi à, cô á? Ha ha... Cô nói muốn theo đuổi Quan Tam sao? Ha ha ha..." Làm sao nàng không biết người con gái kia có tính nết nhỏ mọn như vậy, từ trước đến nay đều luôn háo thắng, đòi phân chia cao thấp với nàng. Trước đây khi nàng còn đang học cấp ba, cô gái kia cứ luôn không ngừng theo đuổi Đoạn Thanh Ba. Nhưng lần này đối tượng là Quan Tam, nghĩ đến đây nàng không nhịn được cười. Thái độ của Hứa Già khiến Triệu Mỹ Nhi kinh hãi, càng thêm khó hiểu. Cô biết Lam Hinh từ xưa tới nay đều luôn cao ngạo, tựa hồ là bẩm sinh có tính cách thanh cao. Đoạn Thanh Ba có ngoại hình, tài hoa, lẫn gia thế đều là số một, rất nhiều nữ sinh thầm mến anh từ hồi còn đi học, thế nhưng anh đã phải theo đuổi Lam Hinh khá lâu mới thành công. Người con gái như vậy nếu là mưu tính người khác thì còn hiểu được, nhưng nếu là ép buộc bản thân nương tựa vào người khác thì thật sự không tưởng tượng nổi. Lẽ nào Lam Hinh thật sự yêu cái người thô bỉ Quan Tam sao? Không hẳn là không có khả năng, nếu đúng là thế thì tại sao vừa rồi lại cười mà không phải là giận dữ? Hứa Già cười một lúc, nói: "Cám ơn cô đãi tôi ăn cơm. Tôi còn phải đi làm nữa, phiền cô lái xe đưa tôi về đi. Như vậy mới đúng với tác phong của cô chứ?" Triệu Mỹ Nhi vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, cô gật đầu theo bản năng. Hứa Già vừa xuống xe của Triệu Mỹ Nhi. Dương Hoằng liền xuất hiện ở trước mặt nàng, ân cần hỏi: "Em ăn cơm trưa chưa?" Hứa Già chưa trả lời, Triệu Mỹ Nhi đứng sau lưng nàng nói gở: "Lại quyến rũ thêm một con ong mật rồi." "Cô gái này là...?" Trước mặt người đẹp, thái độ của Dương Hoằng khá tốt. "Học trưởng à, cô ấy..." Hứa Già vừa mở miệng, lại có một giọng nói chen vào. "Triệu Mỹ Nhi, sao em lại ở đây?" Hai người con gái quay đầu nhìn lại, hóa ra là Đoạn Thanh Ba. Mặc dù Dương Hoằng không biết Đoạn Thanh Ba, nhưng giác quan thứ sáu cảnh báo anh rằng người kia là tình địch. Ánh mắt hai người đàn ông vừa gặp nhau, nháy mắt nổi lên mùi thuốc súng. Hứa Già xoa xoa huyệt Thái Dương, nàng quyết định tránh xa cục diện hỗn loạn này, nói: "Xin lỗi...Tôi cảm thấy hơi váng đầu, xin phép về phòng làm việc trước." "Đứng lại!!" Một âm thanh uy nghiêm vang lên từ phía sau. "Hinh nhi, con muốn đi đâu?" Hứa Già sững người lại, ngực như bị đè ép, viền mắt nóng lên. Nàng hít sâu một hơi, từ từ xoay người lại, cúi đầu không nói chuyện. Nàng không muốn có bất kỳ dây mơ rễ má nào với quá khứ nữa, nhưng trực tiếp phủ định cha ruột mình, nàng thật sự không làm được. Nội tâm Dương Hoằng giật mình, anh biết người đàn ông trung niên này. Ông thường xuyên xuất hiện trong tạp chí kinh tế tài chính, là danh nhân trong giới thương mại của thành phố A - Lam Hầu Thành. Khuôn mặt Lam Hầu Thành vẫn bình thản, thong thả bước lại gần: "Hinh nhi, con chịu khổ rồi. Thanh Ba đã kể hết mọi chuyện cho ba biết. Ba có lỗi với con." Nước mắt Hứa Già chảy dọc theo gò má. Nàng bị oan ức suốt mấy năm trời, há có thể chấp nhận một câu "xin lỗi" sao? Nàng chưa kịp lau nước mắt, chợt âm thanh bùng nổ của Quan Tam vang lên bên tai: "Trời lạnh như thế em đứng ở ngoài đường làm gì hả?" Hứa Già kinh ngạc, hỏi: "Sao chị lại đến đây?" "Không phải em nói hai ngày nay ăn cơm không ngon miệng sao? Tôi đặc biệt đích thân đưa em ra ngoài ăn cải thiện khẩu vị." Quan Tam thấy Hứa Già rơi nước mắt, cô liền nổi nóng: "Sao lại khóc? Là tên nào ức hiếp em hả?" "Chuyện của con gái tôi đã có người cha này lo rồi, không cần người ngoài nhúng tay vào." Lam Hầu Thành nhìn Quan Tam đầy ghét bỏ, lạnh lùng nói. Hiển nhiên ông đã biết mối quan hệ giữa Quan Tam cùng con gái mình. Quan Tam chỉ thẳng ngón tay vào chóp mũi Lam Hầu Thành, kiêu ngạo nói: "Lão già chết dẫm này, ông từ đâu chui ra vậy? Cái gì mà người cha chó má gì chứ?" Đột nhiên cô thay đổi thái độ, bắt lấy cổ tay Lam Hầu Thành, lôi kéo ông, thân thiện nói: "Hóa ra là cha vợ, cùng nhanh về nhà nào." Nhìn thấy Hứa Già đang ngây ngốc đứng tại chỗ, cô bất mãn nói: "Cha vợ đến em cũng không gọi điện thoại nói cho tôi biết. Đừng đi làm nữa, nhanh đi mua thức ăn làm cơm đi. Tối nay tôi sẽ tiếp đãi cha vợ một chén rượu." Lam Hầu Thành tội nghiệp bị tình huống xảy ra đột ngột không kịp đề phòng, lảo đảo bước đi được một đoạn khá xa, nhìn ông nhếch nhác không chịu nổi. Đoạn Thanh Ba cùng Dương Hoằng cùng lúc tiến lên ngăn cản. Quan Tam nộ khí, lại ai nữa vậy, dám quấy rầy mình sao? Một tay cô nắm chặt tay Lam Hầu Thành, một tay vung lên nắm đấm. Trên mặt Đoạn Thanh Ba cùng Dương Hoằng lần lượt bị trúng vài đòn, vài người qua đường lại túm tụm bàn tán, tình cảnh càng thêm hỗn loạn. Triệu Mỹ Nhi thì ngây người, sợ đến há hốc miệng, hoàn toàn mất hết hình tượng thục nữ. Trong lòng cô nói thầm, mình muốn cùng Lam Hinh tranh giành người con gái kia sao? Bi ai trong lòng Hứa Già đã sớm không còn nữa, chỉ còn lại là nỗi buồn rầu. Nàng mệt mỏi đứng ở một bên. Loạn...loạn hết cả rồi. Trên đời này đúng là có tình huống cẩu huyết, thật sự có ở ngoài đời. Làm sao bây giờ? Ôi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]