Chương trước
Chương sau
Lúc Trương Dương vạch rèm cửa ra, nhất thời ngây ngốc, cả đầu trống rỗng, chỉ thấy cô gái đang ở trong phòng thay y phục, xuyên qua lớp nội y, da thịt trắng muốt tựa như bảo thạch chói mắt, cơ hồ ngay lập tức, cô gái sợ hãi phát ra một tiếng thét chói tai.

Nghe thấy tiếng thét, gần như là bản năng, Trương Dương quay người lại, trống ngực đập "thình thịch, thình thịch", thân thể vừa rồi tạo cho hắn một sự rung động quá lớn, đây là lần đầu tiên ở một khoảng cách gần như thế nhìn thấy cơ thể nữ nhân, mặc dù hắn trước kia thường xuyên dùng máy ảnh kỹ thuật số nhìn trộm, nhưng máy ảnh kém chất lượng chắc chắn không cách nào cùng với lúc này so sánh được.

"Còn không đi ra!" Cô gái lớn tiếng quát, trong thanh âm tràn ngập sát khí nồng đậm.

"Ta ta……..Yến tỷ, ta tìm ngươi có chuyện…..ta…….Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, ngươi cũng mặc y phục rồi mà, ta chưa thấy gì a………."Trương Dương vẻ mặt than khóc nói.

"Mặc y phục gì?"

"Nội y màu hồng nhạt…….."

"Trương Dương, ta phải giết ngươi…..giết ngươi…" Cô gái hổn hển nói.

"Ta thật sự cái gì đều không thấy." Thanh âm Trương Dương tràn ngập oan uổng.

"Ngươi ngươi……….Ngươi còn muốn được nhìn thấy cái gì nữa……..Quay đầu lại, ta mặc y phục!"

Sau khi Trương Dương quay đầu lại, đầu tiên đập vào trong mắt chính là vẻ mặt băng lạnh, trong đôi mắt thanh tú tràn ngập sát khí khiến cho người ta cảm thấy áp lực, đây là bộ mặt thành thục cùng với bộ mặt ngây ngô không tương xứng chút nào, phảng phất, trong nháy mắt, cô gái liền biến thành một ma vương giết người hung tợn.

Cả người Trương Dương phát lạnh, các thớ thịt của thân thể đột nhiên căng ra, hắn cảm giác được một sự nguy hiểm cực độ, sự nguy hiểm này giống như trong lúc hắn chạy trốn gặp phải, thân thể Trương Dương co lại, tựa như một con báo đang đi săn mồi, giác quan hắn bắt đầu ngưng trọng, đôi mắt hắn trở lên sắc bén, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi bị thay thế bởi sự lãnh khốc, vô tình……….

Nguy hiểm làm cho người ta biến hóa!

Mà trong cùng một lúc, hai người đều biến hóa..........

Hai ánh mắt giao nhau ở trong không trung, tựa như có tia lửa bốc cháy, áp lực trong không trung lên tới đỉnh điểm, hai người đều nhìn đối phương, không dám buông lỏng chút nào. Thân thể không dám động, chân không dám rời, tay không dám đưa, thậm chí, ngay cả con mắt đều không dám chớp một lần.

"Đông đông....." Một thanh âm chạy nhanh lên trên lầu, thanh âm tựa như trống trận, đánh vào trái tim bọn họ.

"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?" Liễu Ám vọt người tới, tiếng thét chói tai của cô gái đã kinh động đến nàng.

Đột nhiên, khí tức khẩn trương dồn dập lúc vừa rồi đã tan thành mây khói.

"Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi." Cô gái ngồi trên ghế sofa, nhàn nhạt nói.

"Nga......." Liễu Ám liếc qua khoảng cách giữa hai người, tựa hồ không phát sinh chuyện gì, lúc này mới an tâm đi xuống lầu.

"Ta không phải cố ý." Trương Dương chậm rãi đi tới phía đối diện cô gái rồi ngồi xuống.

"Ta biết, nếu ngươi cố ý, ngươi đã biến thành một cỗ thi thể rồi, ngươi dù có lợi hại hơn đi nữa, liệu ngươi có thể nhanh hơn được súng?" Cô gái "hừ" một tiếng, từ dưới sofa rút ra một khẩu súng lục tung lên không trung một cái.

"A………."

Trương Dương giống như chạm phải điện từ trên sofa nhảy ra ngoài.

"Ta nói cổn nãi nãi ngươi, món đồ này không nghịch được đâu, ngươi đừng cầm trên tay có được không, cướp cò thì không hay chút nào đâu."

"Hừ, lúc ta chơi súng ngươi vẫn còn đang bú sữa mẹ!" Tay cô gái đu đưa, khẩu súng ở giữa bàn tay xoay vài vòng, vô cùng lưu loát tự nhiên.

"Ân, ngươi giỏi, ngươi lợi hại. Ta chịu thua rồi, ngươi trước tiên bỏ nó xuống có được không, ngươi là thần súng, là thánh súng……………"

"Đồ chết nhát!" Cô gái trắng mắt liếc Trương Dương một cái, tay nhoáng lên một cái, đã không thấy bóng dáng khẩu súng đâu. "Đúng rồi, ngươi biết võ công?"

"Ngươi biết võ công?" Trương Dương con mắt sáng ngời.

"Không biết, một cô gái học võ công làm gì. Chỉ có nam nhân các ngươi thích như vậy, một thân bắp thịt lồi lõm gồ ghề, khó coi muốn chết, hừ!"

Trương Dương một trận mồ hôi như thác, một cô gái sử dụng súng chẳng nhẽ đẹp mắt? Đương nhiên, Trương Dương không dám nói ra, để cho mỹ nữ này mất hứng rồi cho hắn một súng vậy thì không ổn chút nào.

"Uy uy, là ta hỏi ngươi mà!" Cô gái bất mãn lại móc súng ra, móc lởn vởn trên đầu ngón tay, nhìn thấy thế trên trán Trương Dương đầy mồ hôi.

"Ta….Ta không biết võ công……."

"Hừ, ngươi gạt người, ta cảm giác được ngươi khẳng định biết võ công, khí tức ca ca ta tản phát ra với ngươi giống nhau, bất quá, ca ca ta so với ngươi mạnh gấp trăm lần."

"Ca ca ngươi, thật vậy à? Ngươi có thể giới thiệu ta cho ca ca ngươi biết được không?" Trương Dương mừng rỡ, hắn hiện tại đúng là cần tìm một cao thủ biết võ công chân chính, nếu như ca ca của cô gái thực sự có thể tản phát ra khí tức mạnh gấp trăm lần so với mình, vậy thì tuyệt đối là cao thủ, cho dù là cô gái có hơi khoa trương, nhưng hai ba mươi lần hẳn là cũng rất lợi hại rồi! Đương nhiên, quan trọng nhất chỉ cần biết là được rồi.

Trương Dương bây giờ đối với tu luyện võ thuật tựa như người mù cưỡi ngựa mù, không có chút đầu mối.

"Có thể, đương nhiên có thể, bất quá, ta nhớ lần ta thấy hắn gần nhất là vào ba năm trước, khi đó ta mới mười sáu tuổi, hì hì….."

"Được rồi, có cơ hội nhất định sẽ để cho các ngươi biết nhau, hắn thương ta nhất mà." Trên mặt cô gái nở nụ cười ngây thơ, ai ngờ được nàng vừa rồi còn cầm khẩu súng giết người như món đồ chơi.

"Ân ân, cám ơn, cám ơn."

"Nói mau, sắp hết giờ làm rồi, mẹ ta đang chờ ta về nhà, có chuyện gì, nói nhanh lên." Cô gái nhìn đồng hồ một cái, không kiên nhẫn được nói.

"Ta muốn……..hắc hắc……..Ta muốn lấy phần trăm khấu trừ…"

"Nga……..Được! Đi xuống kết sổ ……." Cô gái đổi lại cũng rất sảng khoái.

"Tiểu thanh muội muội, giúp Trương Dương kết sổ!" Sau khi cô gái và Trương Dương xuống lầu liền nói với muội muội quầy lễ tân..

"Nga…." Tiểu cô nương thu ngân sau một hồi gõ bàn phím, rất nhanh liền tính ra kết quả, "Mức kinh doanh của Trương Dương hôm nay là hai trăm linh năm ngàn nguyên, dựa theo khấu trừ phần trăm là 5% thì là một vạn linh……..Nga, tổng khấu trừ được chia, mình hắn được chia hẳn là bảy ngàn hai trăm……."

"A……..Nhiều như vậy sao?" Cô gái không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trương Dương nói: "Thực sự là bậc thầy tiếp thị a!"

"Hắc hắc, chê cười rồi, chê cười rồi………." Trương Dương chỉ có thể cười xòa, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a!

"Nga, tính xem đồ trên ngươi hắn bao nhiêu tiền, giảm giá thấp nhất cho hắn nha…."

"Uy uy……..Quần áo này là ta mượn để mặc, ta lập tức cởi ra đây………"

Trương Dương lập tức cảm thấy không ổn, đáng tiếc, thấy cô gái không thèm nhìn hắn, đành dài cổ chờ Tiểu Thanh cô nương tính toán.

"Đồ tây, áo sơ mi, thắt lưng, giầy da, tất……..Tổng trị giá là một trăm ba năm ngàn, sau khi giảm giá là một trăm linh tư ngàn….."

"Ân, vậy tính xem, trừ hết tiền thưởng của hắn còn lại bao nhiêu tiền?" Nguồn tại http://Truyện FULL

"Vẫn còn thiếu chín vạn sáu ngàn tám…….."

"Ân, Trương Dương, còn nợ chín vạn tám, trước tiên lĩnh một ngàn hai, số còn lại từ từ hoàn trả……"

"Nhưng…..nhưng…" Trương Dương cúi đầu xoa bộ y phục tốn hơn mười vạn mà khóc không ra nước mắt.

"Uy Uy, ngươi thực sự sẽ không cho rằng y phục giầy này còn có thể trả lại hay sao? Nơi này của ta là cửa tiệm hàng xa xỉ, không phải chợ loại 2, lão Đại, ngươi có nhầm hay không…….."

Cô gái hung hăng huých đầu Trương Dương một cái sau đó liền rời đi không thèm quay đầu lại, mùi nước hoa lưu lại trong không trung cũng không biết là nhãn hiệu gì, đáng tiếc, Trương Dương đâu còn tâm tư để thưởng thức, hắn đang đau lòng về bộ y phục hơn mười vạn này, không biết Lưu Bưu biết được sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Trương Dương than thở lĩnh một ngàn hai trăm nguyên từ quầy lễ tân, viết giấy nợ, mặc dù tiền này đối với hắn bây giờ mà nói là một khoản lớn, nhưng so sánh với bộ y phục, một ngàn hai này cơ hồ có thể không tính.

"Trương Dương, xin lỗi nha, ta cũng không có biện pháp, tiểu thư không dễ dàng kiếm được tiền, khẳng định có chút xíu không phải, ngươi cũng biết, cửa tiệm này mở đã hơn một năm, cũng lỗ vốn hai ngàn vạn, bình thường cũng rất khó bán được một bộ y phục." Liễu Ám thấy Trương Dương cúi đầu ủ rũ, không nhịn được an ủi giải thích.

"Ân……..Được rồi, cửa tiệm này đều là do tiểu thư quản lý sao? Tại sao Yến di lại mặc kệ vậy?"

"Đây là quà sinh nhật của Yến di tặng nàng khi nàng mười tám tuổi, lúc ấy tiểu thư không nên tự mình quản lý, hơn nữa cùng với Yến di lập ba điều quy ước, không cho phép hỏi đến cửa tiệm này….Đáng thương a…..Tiền vốn riêng của tiểu thư cũng may mà còn xấp xỉ, ta đoán nhiều nhất còn có thể chống đỡ một năm, Trương Dương, ngươi là bậc thầy tiếp thị, ngươi phải giúp tiểu thư nghĩ ra biện pháp, nàng rất tốt, bình thường đối với chúng ta rất tốt, có khó khăn gì đều giải quyết giúp chúng ta, nàng thực sự rất đáng thương…" Liễu Ám giữ chặt tay Trương Dương mà cầu xin.

"Ân ân…….."

Sau khi Trương Dương đi ra ngoài cửa,hận không được quay lên trời chửi to một trận,**! Đáng thương, còn đáng thương! Quà sinh nhật là một cửa tiệm xa xỉ bỏ vốn trên ức,**!

Lỗ hai ngàn vạn mới mất một nửa tiền vốn riêng!**! Còn đáng thương…..

Đây là xã hội và gia đình gì a………

Lão Thiên cũng quá bất công rồi,***, mình còn phải vì ba bữa cơm mà bôn ba, người ta lại vẫn lo lắng tiền vốn riêng của mình sẽ thiếu hụt,**!

Sau khi đưa lão Thiên ra cưỡng gian không biết bao nhiêu lần, tâm tình của Trương Dương tốt hơn nhiều, nắm chặt hơn ngàn đại dương trong tay, Trương Dương cảm giác toàn thân đều đắng ngắt.

Hắc hắc, phải để cho Bưu ca của chúng ta mở to mắt ra, phải cho hắn biết cái gì mới là y phục giá cao, cái gì mới gọi là thưởng thức!

Trương Dương trên đường vừa đi vừa vuốt bộ đồ Tây đắt tiền của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đường, sợ bị rải đinh, đá vào tảng đá, ngón chân bị đá rách cũng vô tư, mấu chốt là đôi giày da cá sấu hơn một vạn hai này a……..

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.