"Bọn họ không cho ta!" Vẻ mặt cô gái cáu kỉnh, tựa hồ rất tức giận.
"Họ là ai?"
"Uy uy, chúng ta không phải quá quen thuộc đúng không, ta tại sao phải nói cho ngươi?" Cô gái "hừ" một tiếng rồi nói: "Còn nữa, ngươi mặc dù viết được rất giống, nhưng kỳ thật vẫn còn kém rất xa, nếu ngươi xem bộ chữ kia, ngươi sẽ hiểu được ngay, với chỉ số IQ của ngươi, ta rất khó giải thích với ngươi, hừ!"
"Vậy vậy……vậy….khái khái….Vậy tại sao ngươi không để cho cha ngươi vẽ lại một bản?"
"Uy….Ngươi là một bậc thầy tiếp thị! Ngươi là một nhà thư pháp! Cái đồ phiền toái nhà ngươi, không cần hỏi những chuyện ngu ngốc như vậy có được không? Nếu ta có thể bảo cha ta viết, còn dùng ngươi giúp đỡ ta viết sao? Đồ ngốc nghếch!" Cô gái không tức giận nói.
"Khái khái……Vậy là vậy là….Đúng rồi, chỗ này không kinh doanh sao?"
Trương Dương dẫn mở trọng tâm vấn đề, nhìn không gian thật lớn này, không có cột nhà,không gian này chí ít phải hơn 200 m2, trang thiết bị rất kỳ quái, treo rất nhiều quần áo, đồ trang trí cũng dựa theo thiết kế ở bên dưới, chỉ duy nhất không giống chính là, trong này còn một chiếc giường rộng hơn 2m, TV, điện thoại, máy tính…Mọi thứ cần thiết, nếu mang y phục này đi, càng giống phòng ngủ của một cô gái hơn………
"Không kinh doanh, tại sao phải kinh doanh?" Cô gái bĩu môi nói.
"Nhưng….nhưng…."
"Không nhưng nhị gì cả, nơi này đều là bộ sưu tập tư nhân của ta, người bình thường mua không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291552/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.