„ Ân,được,ta sẽ báo lại cho Tiêu đại ca,chúng ta không có cách nào quyết đinh được." Nam nhân mặc đồ tây gật gật đầu
„ Được rồi,ta muốn hỏi,cảnh sát có nhúng tay vào không? „ Trương dương hỏi.
„ A a,nếu mà việc của chúng ta cũng cần phải có cảnh sát xử lý, bọn ta đây cũng không phải lăn lộn trong thành phố rồi,Tiêu đại ca cũng phải về quê làm ruộng rồi"
Nam nhân mặc đồ tây không nhịn được cười to,tiếng cười tràn ngập hào khí,hiển nhiên,hắn đối với Tiêu Viễn Hành tràn ngập tin tưởng,đây là một loại tín nhiệm,một sự tín nhiệm đối với thế lực.
Trương dương gật gật đầu,hắn lo lắng nhất là cảnh sát nhúng tay,chỉ vì từ lần trước ăn trộm bị quay hình lại rồi sau đó bị tạm giam,nên trong tiềm thức Trương Dương đối với cảnh sát có một sự sợ hãi.
„Lưu bưu,chúng ta đi trước đây,phí thuốc men của ngươi sẽ báo lại trong công ty,nhưng chi phí chữa trị mấy bằng hữu của ngươi để chính họ phải trả,bởi vì,bọn họ không phải người bên trong công ty, cũng không phải vì làm việc cho công ty mà bị thương,đương nhiên,công ty đã trả hộ cho các ngươi rồi, đến cuối năm sẽ trừ vào tiền thường của ngươi…."
„Bọn họ chữa trị hết bao nhiêu tiền?"
„Đều là vết thương nhẹ,không nhiều lắm,ba người cũng mới chỉ mất hơn vạn."
"A…..ta tin rằng,bệnh viên này cướp bóc a,hơn 1 vạn….." Lưu bưu giận dữ nói.
„ A a,hơn 1 vạn cũng nhiều sao?"
Nam nhân mặc đồ tây kia thấy vẻ mặt méo mó của Lưu bưu không nhịn được mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291483/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.