"Ngươi là Lưu Bưu?"
Tiêu Viễn Hành đột nhiên chặn Lưu Bưu lại, Trương Dương cũng đành phải dừng lại. Hắn ngạc nhiên phát hiện, trong nháy mắt, mục quang của Tiêu Viễn Hành đã trở nên nhu hòa trở lại.
"Dạ, dạ. Tiêu đại ca, ta… ta là… là Lưu Bưu…"
Lưu Bưu nhất thời cảm thấy ngây người như được thượng cấp ban ân huệ, trở nên lắp ba lắp bắp.
"Ngươi nhận ra thất ca hả?"
Tiêu Viễn Hành ôn hoà cười hỏi.
"Đúng, đúng, ta nhận ra thất ca…"
Lưu Bưu lại giở y hệt trò như vậy.
"Ài, tốt lắm, có chuyện gì thì tìm ta."
Tiêu Viễn Hành cười vỗ vai Lưu Bưu, khi ánh mắt đảo tới trên người Trương Dương, chỉ gật gật đầu, sau đó lại bắt đầu tiếp đãi khách nhân.
"Tiêu đại ca nhớ được ta rồi, Tiêu đại ca nhớ được ta rồi…"
Lưu Bưu cùng Trương Dương vừa đi tới tửu điếm thì sắc mặt của hắn lập tức trở nên hưng phấn đến đỏ bừng, thấp giọng điên cuồng hét lên. Trương Dương tin là nếu nơi này không phải có nhiều người thì hắn ta đã sớm bắt đầu giở cái giọng sói lang tru tréo kêu gào của hắn.
"Đúng vậy, anh ta khẳng định là nhớ được ta. Ta tặng anh ta hai phong bao đỏ một trăm, lời được hai bao kim cương Phù Dung Vương." (hai bao thuốc lá hiệu Phù Dung Vương đầy kim cương).
Vẻ mặt Lưu Bưu sững sờ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Dương nói không ra lời.
"Hà hà, ta không sợ, anh ta nhớ kỹ ta là được. Xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291459/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.