Đợi Ngư Vi lên xengồi vào chỗ, xe liền khởi động rời đi, giờ cao điểm buổi tối đường xákhá đông đúc, tiếng nói chuyện trong xe liên tục bị ngắt quãng.
Diêu Tố Quyên tán gẫu với một cô bé cũng chỉ lăn qua lộn lại mấy chuyện thông thường, trước hết hỏi cô tên gì.
“Dạ, Ngư Vi.”
“Viết như thế nào?”
“Dạ, đầu là bộ thảo, sau là rất nhỏ bé.”*
(*Ngư Vi còn có nghĩa là hoa tường vi, nhưng Ngư Vi nói tên mình như loài cỏ hèn mọn.”*
Một cái tên hay, một loài hoa xinh đẹp rực rỡ, không hiểu sao lại bị cô bénói thành loài cỏ hèn mọn như vậy, Diêu Tố Quyên hỏi xong vài câu xãgiao liền bắt đầu tán gẫu chuyện học hành, nào là kết quả học tập rasao, định thi vào trường đại học nào….
Lúc Ngư Vi trả lời giọngnói vẫn luôn nhẹ nhàng, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, nhưng không hiểu sao Diêu Tố Quyên luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tuy hỏi gì cô bé nàycũng đều thành thật trả lời nhưng bà vẫn cảm thấy cô cách xa vạn dặm,nhiều chuyện chỉ trả lời lấp lửng cho qua, nếu bà cố dò hỏi thêm mộtchút, cô cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng lẩn tránh.
Tính tình Diêu Tố Quyên bình thường rất thẳng thắn, nhưng dù sao cũng là người trưởngthành, chỉ cần nhìn liếc qua đã biết đây là một đứa nhỏ thông minh,chững chạc như người lớn.
Như vậy cũng tốt, rất nhiều chuyện chỉ vừa khơi gợi, Ngư Vi đã hiểu ngay ý bà.
“Ông nội Bộ Huy và ông nội con là đồng đội cũ, lúc ba con còn trẻ chúng tatừng là hàng xóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/22401/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.