Vĩnh Khánh Đế từ trên cao nhìn xuống Tống Chiêu đang quỳ rạp dưới điện, thấy nàng tuy trán chạm đất nhưng lưng vẫn thẳng tắp như thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, đầy bướng bỉnh.
Ông chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn Thái tử, khóe mắt hằn lên vài nếp nhăn ẩn chứa vẻ đắc ý. Ông thong thả vuốt ve chiếc nhẫn ngọc, khóe miệng nở một nụ cười.
Vẻ mặt đó giống hệt một con cáo già đã sống ngàn năm, như thể kết cục đã biết trước, ông khẽ nhướng mày, như muốn nói, "Xem đi, nàng ta không muốn."
Tiêu Việt lặng lẽ quay mặt đi, vẻ mặt buồn bã, trông vô cùng tủi thân.
CuuNhu
Tim Tống Chiêu đập thình thịch, không biết Vĩnh Khánh Đế sẽ xử lý nàng thế nào. Ở điện phụ nàng đã từng từ bỏ Thái t.ử một lần, giờ lại không muốn đến Đông Cung, chắc hẳn không có mấy triều thần dám chống đối Bệ hạ như vậy, có lẽ trong cơn giận dữ sẽ cách chức nàng, thế thì còn gì bằng.
Nàng ở Ngự Thư Phòng cũng vô ích, rốt cuộc không phải thân nam nhi, không thể làm quan lớn trấn giữ biên cương, lại không thể cứu phụ thân ra khỏi t.ử lao.
Nàng lấy thân phận con của tội thần mà ở Ngự Thư Phòng làm việc, vốn đã chịu không ít lời đàm tiếu, tấu chương luận tội nhiều như lông trâu, Vĩnh Khánh Đế đều giữ lại không phát. Trước đây còn tưởng là Thái t.ử hôn mê lấy nàng làm con tin, giờ Thái t.ử tỉnh lại nàng cũng nên từ chức mới phải, sao còn phải về Đông Cung làm việc? Nếu không, ngày Thái t.ử tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082288/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.