Công lược Phật Tử.
Hành Ngọc nói quá thản nhiên.
Động tác gảy tràng hạt của Liễu Ngộ khẽ dừng lại trong chốc lát. Bất quá hồi tưởng lại một lần những chuyện phát sinh lúc trước, Liễu Ngộ phải thừa nhận, có đôi khi chính nàng đã thản nhiên đả động hắn.
Người có tâm tính chân thành mà thản nhiên thì rất khó làm cho người ta dâng lên lòng phòng bị.
Ngay cả khi biết rõ ý đồ của người ấy không tốt -- nhưng hắn, cũng đồng dạng mang theo mục đích của chính mình.
-
Viên Tĩnh mời Hành Ngọc vào trong sương phòng.
Liễu Ngộ cất bước muốn theo vào nhưng Hành Ngọc lại xoay người ngăn cản hắn: "Huynh ở lại bên ngoài đi."
Có rất nhiều chuyện, nàng cũng không muốn cùng hắn vạch ra rõ ràng như vậy. Cho dù hết thảy mọi chuyện đều bắt đầu từ tính kế, nhưng nàng có thể đánh động Liễu Ngộ thì làm sao bên trong lại chỉ có diễn kịch lạnh như băng, không hề bỏ vào một chút tình cảm nào được chứ.
Nhưng loại tình cảm này, rất khó dùng ngôn ngữ biểu đạt ra, chỉ có người trong cuộc mới có thể tự mình cảm nhận được.
"Được, nếu có chuyện gì, Lạc chủ trực tiếp truyền âm cho ta." Liễu Ngộ suy nghĩ một chút, gật đầu nói.
Gian phòng này gần như được Viên Tĩnh duy trì bộ dáng trước khi hắn vào ở. Ngay cả ấm trà bày trên bàn cũng không động chạm qua.
"Đã sơ sài quá rồi." Viên Tĩnh chắp tay trước ngực tạ lỗi.
"Tiền bối khách khí."
Hành Ngọc ngồi xuống đối diện hắn.
Nàng cúi đầu, từ trong nhẫn trữ vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phat/528831/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.