- Tôi tin anh!- Ông Hoàng nhìn bác sĩ Bryan bằng cái nhìn đầy tin tưởng.
Bác sĩ Bryan bước vào phòng cấp cứu mang theo bao niềm tin và sự hi vọng của mọi người.
Thời gian cứ trôi đi, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm chưa hề mở. Ai cũng bồn chồn và lo lắng đến tột độ. Thời gian vẫn trôi đi nhưng tất cả vẫn chỉ là sự tĩnh lặng đến sợ hãi. Mười hai tiếng trôi qua, trời đã bắt đầu sáng. Mặt trời dần dần nhô lên sau ngững đám mây. Một ngày mới đã bắt đầu với sự tươi tắn và vui mừng của vạn vật nhưng lại là sự lo lắng của ông Hoàng, anh, Sky và Scorpio.
Đèn tắt, cửa phòng cấp cứu từ từ mở ra, ông Hoàng và mọi người vội vàng lao tới cửa phòng. Bác sĩ Bryan trong chiếc blu trắng bước ra với nét mặt buồn.
- Con tôi sao rồi?- Ông Hoàng nhìn bác sĩ Bryan đầy hi vọng.
- Xin lỗi! Tôi đã không làm được.- Bác sĩ Bryan nhìn ông Hoàng đầy xót xa.
- Xin lỗi sao? Tôi không tin! Cho tôi vào với con gái tôi.- Ông Hoàng quát lớn.
Mọi người đều như rụng rời tay chân khi nghe bác sĩ Bryan nói.
- Ông bình tĩnh nghe tôi nói hết đã. Tim cô bé vẫn đập nhưng do chất độc khá mạnh nên cô bé chỉ có thể duy trì sự sống trong vòng 8 tiếng nữa.- Bác sĩ Bryan nhìn mọi người.- Chưa có thuốc giải cho độc này nên tôi nghĩ cần phải nghiên cứu chất độc mới có thuốc giải.
- Bao lâu mới tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-yeu-anh/2995489/chuong-46-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.