[ Tiếp
lớn phủ lên đôi vai ông Trần đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn những tia nắng và hít thở không khí trong lành.
Cộc... cộc.
- Vào đi!- Ông Trần.
Cạch... cạch.
- Thưa ông chủ! Không có thông tin về vụ cướp lô vũ khí vừa qua.- Vệ sĩ.
- Ừ! Hãy chuẩn bị lô hàng khác để chuyển cho ông Leo sớm nhất. Ta sẽ đích thân vận chuyển. Gọi Thiên Duy lên ta gặp.- Ông Trần.
- Vâng!- Vệ sĩ.
cạch... cạch.
Tên vệ sĩ bước ra khỏi phòng để lại mình ông Trần trong căn phòng rộng. Một nụ cười nửa miệng trên môi, đôi mắt to tàn độc ánh lên cái nhìn sắc nhọn.
Cô đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt thiên thần có nét mệt mỏi.
" Một cô bé có khuôn mặt thiên thần đang ngồi khóc thút thít dưới gốc cây đào trong ánh nắng tươi vui của mùa thu. Từ xa một cậu bé có vẻ đẹp như được tạo hoá chạm khắc tỉ mỉ chạy lại phía cô bé.
- Sao nhóc lại khóc nhè rồi?- Cậu bé.
- Hu hu! Me không thương em!- Cô bé.
- Nín nào nhóc! Mẹ lúc nào cũng thương bé hết mà!- Cậu bé ngồi bên cạnh cô, khẽ vuốt những gọn tóc và lau khô hai hàng nước mắt.
- Thật không hai?- Cô bé.
- Thật! Mẹ chỉ đi làm chút mẹ sẽ về mà.- Cậu bé.
- Mẹ sẽ mua kem cho em chứ hai?- Cô bé.
- Mẹ sẽ mua thật nhiều kem cho nhóc. Giờ chúng ta vào nhà thôi nhóc!- Cậu bé.
- Vâng!-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-yeu-anh/2995466/chuong-41-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.