- Sao lại không? Tuy Đằng gia là gia tộc duy nhất đứng trung lập giữa chính và tà, nhưng muốn trở nên hùng mạnh như bây giờ, tất nhiên phải dẫm đạp lên vô số người, nếu nói không có kẻ thù thì chẳng ai tin nổi.
- Sao cậu nghĩ lạ vậy? _ Ngạo Vĩ nghiêm giọng.
- Có lửa mới biết được khói, cậu không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần giúp tôi điều tra là đủ _ Giai Băng nén giọng, nhưng vẫn thừa uy lực ép buộc của một kẻ ra lệnh thực thụ. Còn nữa... - Nói đến đây, Giai Băng ngưng lại một chút, ánh mắt đầy cảnh giác ném về phía cửa. Cô đi đến một chiếc bồn cầu, nhanh chóng xả nước rồi bước đến vòi rửa tay, dừng một chút mới mở nước, để mặc từng dòng chất lỏng lũ lượt trôi xuống lỗ thoát một cách lãng phí. - Tôi cần một gián điệp giỏi ở chỗ cậu, là nữ.
- Gián điệp?
- Sao thế? Không có à? Một băng đảng lớn như nhà cậu mà không có lấy một gián điệp nằm ở một số nơi trọng yếu thì thật đáng "bỏ đi"! _ Giai Băng nặng giọng đả kích, hai chữ "bỏ đi" được nhấn mạnh đến cực độ, như muốn khiêu khích cơn điên của đối phương.
Mà điên, cũng có lợi! Nó làm người ta mất đi lí trí và sức phán đoán, dễ rơi bẫy hơn người thường.
- Cậu muốn tìm gián điệp để làm gì? Còn chuyện trại trẻ thì thế nào đây? _ Thanh âm của Ngạo Vĩ nặng nề, tựa như rít qua từ kẽ răng đang nghiến chặt.
- Tôi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964570/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.