- Thật không uổng công tớ làm bạn cậu sáu tháng! _ Nét mặt bình thản của Giai Băng phút chốc cứng lại, rồi rất nhanh biến đổi, hài hòa nhưng không kém phần rực rỡ trong nụ cười động lòng người. Cô cực kì hài lòng cất lên một lời khen chân thành, song, lại ân ẩn một sự mỉa mai khó nhận ra, đúng như bản chất con người cô - con dao hai lưỡi.
- Giai Băng, không phải cực nhọc lắm mới gọi lại được sao? Có gì muốn nói thì nói nhanh đi, đừng để cái tên Hồ Ly như Đằng Hy nghi ngờ! _ Dường như nhận ra bản chất hai mặt của lời khen kia, Ngạo Vĩ chua xót nhắc nhở.
- Đúng nhỉ? _ Lời nói thì có vẻ kinh ngạc, nhưng nét mặt Giai Băng vẫn như cũ, thong thả đến mức khiến người ta nghi ngờ. Cô đưa bàn tay mình lên cao, ngắm nghía kĩ càng từng chiếc móng đã phai sơn, lẩm bẩm cảm thán như đang nói với chính mình _ Sơn móng tay phai hết rồi! Đau lòng thật! Ôi! Công sức, thời gian, "kỉ niệm" của mình!
Sơn móng tay phai hết rồi?
Công sức, thời gian, kỉ niệm của mình?!
Trên đời, có người lại đi tiếc công sức, thời gian chăm sóc một bộ móng tay? Lại còn có "kỉ niệm" với nó? Thật đúng là một chuyện buồn cười.
Tuy nhiên, chẳng ai cười được cả, vì chuyện rỗi hơi thế, không thể xảy ra, nhất là đối với con người như Giai Băng.
- Có chuyện gì liên quan đến trại trẻ? _ Dẫu không phải là người ăn nói thâm sâu như Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964567/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.