Giờ, chỉ còn mỗi mình Giai Băng với tấm thân đầy máu đã loãng đi vì rượu, muốn tố cáo cô cũng không dễ dàng gì. Mà dù có bị tố, người thiệt nhất vẫn là Ngạo Vĩ. Cha hắn không chỉ có mình hắn, con rơi của lão nhiều như nấm trên rừng, chuyện để người khác hủy mọi thứ ngay trước mắt này của hắn mà truyền đến tai lão, cái ghế ông trùm tương lai của hắn cũng khó ngồi. Có lẽ, Đằng Dạ biết điều đó, nên anh mới lấy anh dự của hắn và cô đặt lên bàn cân, chuyển nhượng quyết định cuối cùng cho hắn?
Bóc trần âm mưu của Đằng Dạ trong đầu, Giai Băng liền đưa ánh mắt sáng quắc như dã thú rình mồi "trìu mến" áp lên người Đằng Dạ, sự sùng bái bắn ra bốn phía.
Trước cái nhìn nóng rực của Giai Băng và ánh mắt muốn giết người cay nghiệt của Ngạo Vĩ, yết hầu ở cổ Đằng Dạ thức thời trượt xuống, cho thấy anh đang cố nuốt nước bọt.
-Nói chung là...tôi sẽ không truy cứu chuyện đống hàng kia nữa_Thanh âm của Đằng Dạ bình lặng như nước, có gì đó không được tự nhiên_...kẻ biết duy nhất mọi chuyện của chúng tôi đã chết rồi, dù tôi có muốn truy cứu cũng khó khăn...chỉ là...
Đằng Dạ hướng mắt nhìn Ngạo Vĩ, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
-Cậu nợ cháu trả, mong Cố thiếu gia đền bù lại một nửa đống hàng mất tích của tôi, như thế, chuyện ngày hôm nay, đôi bên chúng ta sẽ cùng im lặng, được chứ?
Giai Băng suýt thay Ngạo Vĩ hộc máu. Ngạo Vĩ lần này ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-toi-la-chong-cua-em/2964525/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.