-Gia Ân, cô đứng yên đó cho tôi.
Tên Nhật Nam tức tối đuổi theo tôi, nhưng với cái chân cà nhắc kia thì có gì đâu mà sợ, tôi vừa chạy vừa quay lại chọc tức anh ta, vui ơi là vui.
Hai đứa vừa chạy vừa hét, bỗng nghe tiếng chó sủa ở đâu đó. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo, Nhật Nam hình như cũng vậy. Chưa kịp suy nghĩ ra cách thoát thân thì hai con chó từ vườn bên kia xông ra, hoảng quá anh ta nắm tay tôi bỏ chạy. Trời ạ, lần đầu tiên trong đời bị chó rượt, hai đứa chạy như chưa từng được chạy, phải cách một quãng xa bọn chúng mới dừng lại. Cũng tại lo giỡn đuổi bắt nhau ở gần vườn rau người ta, chó không dí mới là lạ.
-Anh ăn thịt cầy nhiều lắm hay sao mà bị rượt dữ vậy hả?
Tôi vừa thở hổn hển vừa nói, nhìn hai đứa te tua xơ mướp hết trơn, đã mệt rồi còn dính đất cát đầy người.
-Cô ăn thì có, ăn ở sao mà chó còn ghét làm tôi bị vạ lây.
-Nếu anh không đuổi tôi xuống đây thì đâu có bị.
-Nếu cô thông minh một xíu chạy hướng khác thì đã không sao rồi.
Tên này đúng là không bao giờ nhường con gái được một lần trong đời, nói cái gì ra cũng ráng cãi cho tới bến điên thật.
-Đồ xui xẻo.
Tôi ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, tiện tay ngắt vài cái hoa dại bên cạnh, đến khi nghe cái “tách” mới biết có người chụp lén mình.
-Anh rảnh quá ha, chụp hình tôi làm gì?
-Chụp mai mốt bỏ vô bịch me bán.
-Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/5167/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.