Mấy người bọn họ hết đi tham quan lại ngồi bàn chuyện với mấy cô quản lý nơi này, còn tôi chẳng biết làm gì nên chán ơi là chán, khỗ nổi tên Nhật Nam đi đâu cũng kéo tôi đi kè kè bên cạnh.
-Nhật Nam, cho tôi ra ngoài kia chơi nha, mọi người cứ bàn bạc tiếp đi.
Định đứng lên đi thì bị anh ta kéo lại, tôi chẳng biết gì ngồi cứ như vịt nghe sấm, chẳng hiểu sao anh ta lại muốn tôi ngồi đây nữa.
-Năn nỉ mà, tôi chỉ ra ngoài sân thôi, không đi đâu xa đâu.Tôi đưa bộ mặt đáng thương ra làm tên Nhật Nam động lòng ngay lập tức, nhưng cũng không quên quay sang dặn dò.
-Chỉ lẩn quẩn ở trong sân, cô mà ra khỏi tầm mắt của tôi là coi như xong đời.
-Biết rồi.
Mở miệng ra là đe dọa, tên này trong bụng chắc chỉ chứa mấy thứ này thôi thì phải.
Tôi ngồi xem mấy đứa nhỏ chơi mà cảm thấy vui lây, chúng cũng dễ thương và đáng yêu giống như những bọn nhóc ở trong xóm vậy. Đang chăm chú nhìn, bỗng nhiên có ai nắm tay tôi kéo đi, thì ra là Nhật Huy rủ rê tôi ra tham gia cùng bọn trẻ. Dù cho có từ chối bao nhiêu lần cũng không được, Huy nhất quyết lôi tôi ra chơi, nào là đá cầu, đá bóng, trốn tìm, ném banh, còn có bắn bi nữa chứ, lúc đầu chưa quen nên còn ngại ngùng, nhưng bọn trẻ thân thiện đến nỗi tôi dường như chẳng còn quan tâm đến tuổi tác của mình nữa, hòa mình với chúng chạy nhảy như một đứa con nít sống lâu năm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/5166/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.