Tôi cứ ngồi đó ôm anh khóc, những người hiếu kỳ đứng xung quanh mỗi lúc một nhiều. Người thì bàn tán, người thì sợ hãi, người thì xuýt xoa thương hại. Tôi không còn tâm trí để quan tâm đến họ, việc tôi cần bây giờ là Nhật Nam có thể tỉnh lại và nhận ra tôi mà thôi.
Bỗng nhiên từ trong đám đông có vài người đến muốn lấy Nhật Nam ra khỏi tay tôi, họ muốn đưa anh đi đâu, có phải họ sẽ đem anh đi giống như mẹ lúc trước không, tôi hốt hoảng ôm chặt lấy anh hơn nữa, không ai được phép chia cắt tôi và anh.
-Các người tránh ra, không được đụng đến anh ấy.
Tôi vừa khóc vừa ôm chặt lấy cơ thể cứng đờ của anh, nhiều người phụ nữ xung quanh chứng kiến cũng không cầm được nước mắt.
-Cô bé, cậu ấy mất máu nhiều lắm không đưa đến bệnh viện sẽ nguy hiểm lắm đó.
Ai đó vừa nói vừa đặt tay lên vai tôi, lúc này tôi mới bừng tỉnh, đúng rồi, cần phải đưa anh đi bệnh viện, anh nhất định sẽ không sao.
Nhìn anh nằm bất động như vậy tôi đau lòng lắm, ước gì người nằm đó là tôi để không phải nặng lòng như thế này.
….
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, tôi chỉ biết cầu nguyện cho anh. Huy đã đi nước ngoài, Khánh thì cũng theo gia đình ra Nha Trang để kinh doanh vì công ty ba bị phá sản, không còn ai bên cạnh tôi lúc này nữa.
Tim tôi thắt lại, một phút trôi qua dài như một thế kỷ, tôi ghét cái cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/2100535/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.