Tôi khụy xuống đất khóc như mưa, thì ra tôi vốn chỉ là một đứa trẻ mồ côi đáng thương bị người dứt ruột sinh ra ruồng bỏ, thảo nào khi thấy những đứa trẻ vui đùa tại cô nhi tôi lại quen thuộc như vậy. Tại sao lại để tôi xuất hiện trên đời rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ đi chứ? Tôi có tội tình gì sao lại đối xử như vậy? Đây chắc chắn không phải là sự thật, ai cũng nói tôi giống mẹ cơ mà, sao mẹ lại giấu tôi gần 20 năm mà không nói sự thật cho tôi biết.
-Bi, bà làm sao vậy?
Khánh hốt hoảng đỡ tôi lên, lúc này hai người phụ nữ bên trong mới nhận ra sự có mặt của hai đứa. Họ chạy ra nhìn hai đứa tôi mà không nói nên lời, mẹ chạy tới nắm tay tôi.
-Bi, mẹ….
-Chuyện hai người nói đó có phải sự thật không?
Mẹ tôi không trả lời chỉ khóc và khóc mà thôi. Khánh cũng không kiềm được xúc động, cậu kéo tay bà ta ra, hai mắt rực lửa đầy tức giận.
-Mẹ nói đi, có phải con với Gia Ân là anh em ruột?
-Mẹ xin lỗi…..
Khánh gục xuống đau khổ, người con gái cậu yêu hóa ra lại là đứa em gái của mình. Tôi cũng đau đớn không kém, không chấp nhận được sự thật này tôi quay người lại cắm đầu chạy, lúc này thật sự chỉ muốn chạy đi đâu đó thật xa để có thể quên chuyện này đi. Thấy tôi chạy, mẹ cũng hốt hoảng chạy theo.
-Bi, nghe mẹ nói.
-…
-Đứng lại đi con, nguy hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/2100499/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.