Sáng ngủ dậy thấy nhà cửa im ắng lạ thường, không lẽ giờ này mẹ vẫn còn ngủ? Tôi mở cửa phòng bước vào thấy mẹ ngồi trên giường, khuôn mặt mệt mỏi như cả đêm không chợp mắt. Vừa thấy tôi mẹ lập tức nở nụ cười gượng gạo.
-Con chưa đi học hả?
-Dạ giờ con chuẩn bị đi. Mẹ ốm à? Tôi lo lắng tới ngồi cạnh mẹ.
-Làm gì có, tối qua mất ngủ nên mới thế, tuổi già mà con lâu lâu lại đau lưng vậy đó.
Mẹ cố gắng khiến tôi an tâm, nhưng như vậy tôi càng lo hơn nữa, nhìn hai con mắt thâm quầng tôi biết mẹ đã thức trắng đêm suy nghĩ chuyện gì đó nên mới tiều tụy như vậy.
-Mẹ có chuyện gì thì nói con biết được không? Từ hôm qua giờ mẹ lạ lắm, nhà chỉ còn có hai mẹ con thôi nên mẹ đừng giấu con.
Mẹ mỉm cười hiền hậu, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, ánh mắt nhìn tôi cũng âu yếm hơn mọi ngày.
-Cái con bé này, học cái tính đa nghi ở đâu vậy hả? Con nhìn mẹ có giống người bệnh hoạn không? Lo mà đi học đi kẻo trễ bây giờ.
-Có chuyện gì mẹ cũng phải nói con biết nha, con lớn rồi đừng xem con là con nít nữa.
-Biết rồi, đi học nhanh đi không thôi tôi đét đít bây giờ.
Nghe mẹ nói chuyện vui vẻ tôi cũng yên tâm phần nào.
-Bi.
Vừa đứng lên đi được vài bước thì nghe tiếng mẹ gọi, chắc là lại muốn dặn dò gì đây, mẹ là vậy lúc nào cũng dặn từng ly từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-bot-de-thuong-lai-cho-anh-nho/2100498/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.