Những tia nắng tinh nghịch khẽ len qua cửa sổ và chiếu vào trong căn phòng bệnh, người con trai có mái tóc đen rối đang ngủ gật bên chiếc giường trắng khẽ cựa quậy rồi tỉnh dậy đưa tay lên dụi nhẹ mắt sau đó nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường. Anh ta bỗng chốc đứng lên đưa bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của cô ấy, đôi mắt bỗng chốc hiện lên một vẻ buồn rầu. Hai ngày đã trôi qua, nhưng My vẫn chưa có chuyển biến tốt hơn, cô vẫn như vậy, vẫn cứ nằm bất động trên chiếc giường, còn Bảo thì vẫn cứ bên cạnh cô không rời và luôn mang vẻ buồn rầu trên mặt.
- Em vẫn chưa chịu tỉnh lại sao? Liệu đây có phải là hình phạt mà em giành cho anh vì anh đã bỏ mặc em. Nếu thật sự là thế thì anh có thể xin em thay hình phạt khác được không? Em có thể đánh anh cũng được nhưng làm ơn đừng im lặng như thế, xin em. Sự im lặng rất đáng sợ, anh không thích như thế. Anh muốn được nhìn thấy em cười, anh muốn được nghe giọng nói của em. Nếu như ang đã đòi hỏi quá nhiều thì xin em, em chỉ cần tỉnh dậy thôi là được, chỉ cần ngồi dậy thôi, không thì chỉ cần mở mắt nhìn anh là được. Làm ơn, hãy trả lời anh, bằng giọng nói của em, xin đừng đáp lại anh bằng sự im lặng ấy.
Bảo nắm chặt lấy tay My, anh như đang khẩn cầu cô hãy đáp lại anh, hai ngày qua đối với anh thật sự rất dài và anh không hề cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-anh-yeu-em/2071344/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.