Từ phía trên vách núi, Trà Anh mỉm cười man rợ, cô ta bỗng hét to lên
- Đây là cái giá mày phải trả, nếu anh Bảo đã là thứ tao muốn thì mất bao nhiêu tao cũng phải có được anh ấy. Chỉ tại mày quá cứng đầu, không chịu rút lui thì đừng trách sao tao ác
Giọng điệu man rợ cất lên, không tĩnh mịch một cách đáng sợ, khu rừng bỗng trở nên yên tịnh hơn trước, gió cũng nổi lớn hơn. Từ bụi cây cách chỗ Trà Anh vài mét, Như chạy đến, đẩy Trà Anh ra rồi nhìn xuống vách núi. Hai khóe mắt bắt đầu ứa lệ, cô gào lên thật to và chỉ mong được ai đó đáp lại
- My... Bảo My....Làm ơn hãy trả lời tôi, Bảo My
Trà Anh khẽ nhíu mày rồi lại cười mỉa mai
- Cho dù cô có ở đây khàn giọng mà gào thét thì cô ta cũng chưa chắc đã sống lại
- Cô nói vậy là sao?
- Cô là đang giả ngốc sao? Rơi xuống vách núi cao như vậy không chết thì cũng bị thú tha mất xác thôi. Hahahaha
Trà Anh cười lớn, Như đứng hình khi nghe thấy điều đó, tay chân cô như muốn rụng rời. Nếu lúc đó cô lao đến nắm lấy tay My thì My đã không như vậy, Như ngồi đó gục xuống, cô chợt nổi chút hy vọng, nhanh chóng gọi xe cứu thương
- Alo.. lÀ bệnh viện XY phải không, làm ơn hãy cho 1 chiếc xe cứu thương đến bìa rừng ngay, có một người rơi khỏi vách núi. Làm ơn nhanh lên
- Gọi cứu thương đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-anh-yeu-em/2071343/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.