Những ngày ở bách hóa, Nguyên chưa dám làm quen lại với Vân, cậu thấy cô nhóc luôn có ý lảng tránh mình. Ngay cả trong bữa ăn, cô nhóc đang cười nói vui vẻ cùng tất cả nhân viên, đến khi cậu xuất hiện nụ cười ấy liền dập tắt.
Trước mặt cậu, cô nhóc thu mình và chỉ mong sao cậu không nhìn thấy cô nhóc. Cậu không nhìn nổi cô nhóc cứ thấy mình là dấu đi sự hoạt bát vốn có. Nguyên bực bội, cũng không muốn xuống cùng ăn nữa vậy là cứ đến bữa chị Thanh lại lén mang cơm lên phòng cho cậu:
"Khó chịu vậy sao? Có cần bà chị này ra tay tương trợ không?"
Nguyên phiền lòng:
"Chị cũng thấy rồi đấy, tương trợ thế nào đây?"
"Bà chị già gần ba mươi mà không thu phục nổi nhóc con mấy đứa sao? Cứ yên tâm mọi việc để chị lo!"
Vân thì lại khiếp sợ anh bạn kia, cứ nhìn thấy anh ta chả khác gì nhìn thấy ôn thần, mỗi lần đang cười nói vui vẻ lại phải nín nhịn. Những lúc ấy cô nhóc ước mình là siêu nhân ném anh ta thật xa. Ấy vậy mà cũng không tránh nổi hắn trong cuộc họp trao đổi công việc cuối tuần.
"Chúng ta bắt đầu vào họp."
Chị Thanh lên tiếng, tất cả nhân viên trong bách hóa đều ngồi nghiêm túc lại họp, chị tiếp tục nói:
"Một tuần qua hoạt động của bách hóa vẫn duy trì rất tốt, mục mới là thực hiện việc phân công nấu ăn tôi thấy khá tốt, bên cạnh đó cũng nhìn ra gần đến giờ đi nấu ăn thì chỉ có Vân và Nguyên ít khách nhất, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-anh-yeu-em-tu-rat-lau-roi/268010/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.