Đôi mắt Cao Yển u ám, nỗi kinh ngạc khi nhìn thấy người quen đã sớm lấn át chút lý trí còn sót lại của ta, bàn tay lành lặn vô thức túm lấy vạt áo y, cơ hồ buột miệng thốt ra: “Ngũ gia, ngài có gặp Hồ Nguyên Ly không?”
Phút chốc, ta cảm giác tay đang nắm cánh tay mình của Cao Yển rõ ràng tăng thêm lực, nhưng ta hoàn toàn không còn tâm trạng để ý, chỉ một lòng muốn giải quyết dứt điểm vấn đề khiến mình đang vô cùng rối bời hiện tại.
Vì quá gấp gáp, tay bị thương của ta không kìm được mà kéo y lại, hỏi: “Hôm qua Hồ Nguyên Ly tới đây, sáng nay ngài ấy bị dẫn ra ngoài, đến tận giờ vẫn chưa thấy về. Ngũ gia, ngài có nghe tin tức gì của ngài ấy không?”
Cao Yển im lặng thật lâu, nhịp thở dồn dập của ta rốt cuộc cũng bình tĩnh đôi chút, cũng vì vậy mà ta đã nghĩ ra được chỗ nào không ổn: “Ngũ gia, sao ngài lại tới đây?”
Hồ Nguyên Ly là vì cứu ta mới bị bức hiếp mang theo binh phù đến nơi này, vậy còn Cao Yển?
Ta nhìn phía sau lưng y, không một bóng người, tâm trạng hoảng hốt, ta hỏi trong vô thức: “Ngũ gia, chúng ta mau đi đi, ngài đừng tin mấy lời dọa dẫm của Lương Tú, nô tỳ đã không sao cả rồi, chúng ta nhanh đi tìm Hồ Nguyên Ly đi.”
Dứt lời, ta kéo Cao Yển toan chạy ra ngoài. Nhưng y hệt như tảng đá sừng sững, ta dùng hết toàn lực kéo mà y chẳng mảy mảy nhúc nhích.
“Đệ ấy chết rồi.”
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162130/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.