Ngữ khí của hắn đầy tức giận bất bình: “Sao nàng im lặng vậy hả? Vào những lúc như này chả phải nàng nên nói ta đừng lo lắng cho nàng, giục ta chạy đi trước sao?”
Câu hỏi không lường trước được khiến ta nghẹn họng cả buổi trời chẳng biết đáp lại thế nào.
Hồ Nguyên Ly vươn bàn tay to lớn đè xuống đỉnh đầu ta, nói giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không phải ngày nào nàng cũng luôn miệng nói phải sống cho thật tốt ư? Sao cứ sểnh ra là lại chạy lung tung vậy hả?”
“Ngài có nói cho nô tỳ biết bên ngoài nguy hiểm thế đâu? Nô tỳ nào biết ra cửa có thể bị trói đi chứ, Thanh Đại và Châu Ngọc đều là tỷ muội cùng ăn cùng ở tám năm với nô tỳ, làm sao mà nô tỳ nghĩ…” Ta chột dạ, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Vả lại, ngài cũng không dặn gác cổng của Yến vương phủ một tiếng, cứ thế thả nô tỳ đi.”
“Nàng còn trách ngược ta à?” Tay Hồ Nguyên Ly tăng thêm lực, đè đến nỗi đầu ta không ngẩng lên nổi, nhưng cũng không dám vùng vẫy, “Ta không ngờ một tiểu nha hoàn bình thường như nàng, ngoại trừ ta và… Vậy mà còn có kẻ khác vắt óc tìm kế theo dõi từng hành động của nàng đấy!”
Nghe thế ta cũng sửng sốt, theo bản năng nhìn về Lương Tú đứng bên, ngày hôm bị trói đến đây ta còn nghe Cao Hoằng Lãng than phiền rằng ta đã lãng phí một quân cờ ngầm của hắn ta, dù sao ta và Hồ Nguyên Ly luôn cùng xuất hiện trong bóng tối, còn Cao Yển trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162129/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.