Trở lại chỗ ở, ta thấy Tô Tử Thuần vẫn đứng canh ngoài cửa, rõ ràng mới ngoài ba mươi, mà dáng của hắn ta đã còng như lão già bảy tám chục. Không nhận được tin tức mới gì từ ta, hắn ta lại rời đi với đôi mắt ngập tràn thất vọng. Đôi khi ta cũng rất tò mò, biết bao lần hy vọng rồi thất vọng tràn trề, tột cùng là điều gì đã chống đỡ cho hắn ta hết lần này đến lần khác như thế?
Sự xuất hiện của Hồ Nguyên Ly giúp ta hiểu ra, có một số việc không thể trốn tránh, như là dù ta đi tới Xuyên Tây, cũng vẫn gặp được Tô Tử Thuần. Cho nên, buổi tối ta ngồi viết “Tổng kết sinh hoạt hằng ngày” cho Cao Yển, đại ý chỉ có năm chữ - “Nô tỳ muốn về hoàng thành”.
Cuối thư ta còn nhắc cả Hồ Nguyên Ly, Cao Yển lần này hẳn không thể nhắm mắt làm ngơ thư của ta nữa.
Ngày hôm sau lại thấy Hồ Nguyên Ly, chẳng qua bấy giờ hắn đã cởi bỏ hết trạng thái sa sút tinh thần của hôm qua, như là đi đánh tiết gà, chẳng nói chẳng rằng đã xông thẳng vào chỗ của ta, ai đuổi cũng không chịu đi. Phó Văn Thành nghe tin xong thì chạy tới hỏi thăm ngay, nhưng Hồ Nguyên Ly vẫn tự làm theo ý mình, không buồn đặt ông ấy vào mắt.
Hiện giờ thế cục hoàng thành đương lúc gay go, là thời điểm Cao Giới cần người nhất, ấy vậy mà Hồ Nguyên Ly lại ở lì trong này chả thèm ngó ngàng gì tới, chẳng lẽ không sợ Cao Giới sinh mâu thuẫn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162119/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.