P&H
“Cuộc sống đối với cô như một bàn tay tàn nhẫn, cô càng lùi thì nó càng xô đẩy cô gay gắt.”
Nhờ phúc của Đường gia mà bắt đầu từ mùng một, Thư Thù được nhận vào làm học sinh của một trường trung học trọng điểm của A thành.
Chủ nhiệm lớp là cô giáo dạy toán, họ Trương tên Yên, nữ, nay đã hơn 40 mà vẫn chưa lập gia đình, là một con người khá nịnh hót.
Sự nhiệt tình của cô ta chỉ có thể vô tư dâng hiến cho những đứa trẻ trong lớp có cha mẹ là quan lớn hoặc tương đối có tiền. Nếu không có cha mẹ là quan lớn, cũng không có tiền nhưng chỉ cần thành tích tốt, nói chung cô ta cũng có thể ôn nhu. Nhưng nếu vừa không có quyền lại không có tiền, xui xẻo nữa là thành tích lại không tốt, những đứa trẻ đó không còn nghi ngờ gì chính là đối tượng gây khó dễ của cô ta. Thật ra, thầy cô thiên vị học trò giỏi cũng chẳng phải chuyện bí mật gì nhưng cô giáo Trương Yến này khi làm khó dễ những học trò thành tích kém lại nổi tiếng khắc nghiệt, có thể dùng từ biến thái để hình dung. Chẳng hạn như, bạn chuyên chú nhìn lên bảng nghe cô ta giảng bài, cô ta sẽ nói: “Em còn nhìn lên bảng làm gì? Sao không ghi bài đi?” Khi bạn cẩn thận ghi chép thì cô ta lại nói: “Em ghi chép thì có lợi ích gì? Nghiêm túc nghe giảng mới là cách học đúng đắn.”
Thế mới gọi là ‘dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.’ (Nguyên gốc: 欲加之罪、何患无辞 – vạch lá tìm sâu; vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-da-heo-dem-chua-tan/28731/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.