P&H
“Lòng nặng trĩu trong suốt 2 năm qua, giờ khắc này cuối cùng Cố Diệc Thành cũng đã buông xuống được, chậm rãi nở nụ cười.”
Lúc này mặt trời đã lặn, thời tiết mùa hè gió lúc có lúc không, cái nóng trở nên oi bức.
Thư Thù xoay người, nhìn thấy một thiếu niên tuổi chừng 15, 16, tay cầm cây cọ, đứng cạnh giá vẽ cười nói, “Đừng động đậy, đợi chút thôi.”
Thư Thù đã lấy máy trợ thính ra nên cô chỉ có thể nghe loáng thoáng được chút âm thanh, biết người đối diện đang nói chuyện với cô nhưng lại không nghe được rõ. Nhờ giác quan thứ sáu, cô bé không nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ một lúc cho đến khi thiếu niên vẫy tay với cô.
Cô chần chờ một chút rồi cũng từ từ đi tới, bức tranh màu nước trên giá vẽ quả nhiên chính là cô. Trong tranh, ánh tà dương hắt bóng lên người cô tỏa ra một vầng hào quang vàng ánh, cô quay mặt ra sông, khóe miệng khẽ nhếch được vẽ thành một nụ cười.
Thiếu niên cười hỏi cô, “Đẹp không?”
Thư Thù cố gắng hiểu lời nói qua khẩu hình của cậu, cuối cùng gật đầu. Thiếu niên lấy bức tranh xuống đưa cho cô, nói: “Cho em, em hình như đang có tâm sự nặng nề lắm.”
Thư Thù nhận lấy, ngón tay khẽ vuốt lên bề mặt bức vẽ.
“Đừng chạm vào, còn chưa khô đâu.” Thiếu niên giữ tay cô lại nhưng chỉ 1 giây liền buông ngay.
Thư Thù mở tay ra nhìn, đúng thật màu vẽ dính đầy trên tay. Lúc cô bé ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt cậu. Nụ cười của thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-da-heo-dem-chua-tan/28730/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.