P&H
“Chưa từng yêu nhau, anh đã đánh mất chính mình trong hư vô”
*********************
Cố Diệc Thành kéo dài vô thời hạn ngày trở về Anh, điều này có nghĩa là công việc ngày thường sẽ được xử lý từ xa, vậy nên anh thật sự rất bận rộn vì chênh lệch múi giờ nhưng cũng có quy luật.
Mỗi tối cứ 7 giờ anh ra khỏi nhà, dừng xe dưới trung tâm thương mại rồi đi thẳng lên tầng 17, đứng ngoài phòng học qua cửa kính trong suốt nhìn vào, trong phòng đầy người, trên bục giảng là một người phụ nữ ăn mặc đơn giản đang giảng bài rất sinh động. Nhìn bề ngoài mà nói Cố Diệc Thành cũng cảm thấy Thư Thù cực kỳ thích hợp làm giáo viên, đôi mắt xếch của cô lúc nào cũng sáng bừng trên khuôn mặt, nụ cười bình lặng ôn hòa khiến người ta muốn đến gần. Quan trọng nhất là giọng nói của cô vô cùng dễ nghe, mềm mại uyển chuyển có thể làm cho tâm hồn tĩnh lặng.
Cố Diệc Thành không có việc gì làm đành mang theo máy tính xách tay, vừa ngồi xử lý công việc dưới sảnh vừa chờ đến 9h40.
Một dòng người từ trong thang máy tràn ra, liếc thấy thân ảnh quen thuộc phía sau anh liền đứng dậy, đi siêu thị, chờ xe buýt, qua 6 trạm xe, một cây cầu vượt, theo cô đến dưới ký túc xá.
Cả chặng đường Cố Diệc Thành luôn ẩn mình rất kỹ, anh biết hành động theo dõi như vậy không quang minh chính đại, còn có thể gọi là bỉ ổi, cái từ hay được người ta mắng là: nhìn lén. Thế nhưng anh cứ như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-da-heo-dem-chua-tan/28721/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.