Quân Tân chỉ nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, quả nhiên lại tới công thành.
Tướng địch Lộ Chung nghĩ gì rất dễ đoán, hiện giờ quân Tân người đông thế mạnh, binh lính trong thành kinh sợ ít nhiều, quả là thời cơ thích hợp để thừa thắng xông lên.
Không có Vệ Toản trong thành, tình hình chiến sự trở nên căng thẳng, Cửa Đông liên tục báo nguy, dường như người Tân đã đem rất nhiều xe ném đá đến gần cửa Đông. Binh lực trong thành vốn không nhiều lắm, giật gấu vá vai, Bạch tướng quân gian nan đỡ trái hở phải, Thẩm Diên gấp gáp chọn ra vài đội ngũ trợ giúp.
Lúc chọn, Chiếu Sương nhẹ nhàng gọi y: "Công tử."
Thẩm Diên dừng lại, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn đi?"
Chiếu Sương cười cười, trên mặt lộ ra vài phần khí khái anh hùng kiên định: "Ta đã nghĩ ra cách đối phó với bọn chúng, ta sẽ đi phá xe."
Thẩm Diên biết Chiếu Sương tính tình giống y từ trong xương, mấy ngày nay nàng vẫn luôn mặc nam trang tuỳ y phân phó, trãi qua khói lửa chém giết, mắt thấy tướng sĩ đẫm máu, làm sao có thể thờ ơ.
Điểm khác biệt duy nhất là, Chiếu Sương cầm được kiếm, giết được địch, không cần ẩn nhẫn như y.
Thẩm Diên hồi lâu mới nói: "Ngươi muốn bao nhiêu người?"
Chiếu Sương nhẹ giọng: "Mấy trăm người là đủ."
Mặt trời đang toả ánh nắng chói chang.
Thiếu nữ mà y một tay nuôi nấng, người sẽ luôn sát cánh bên y để bảo vệ sự bình yên cho y, trong mắt nàng cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-liet-thanh-tinh/2565020/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.