Cái ôm này chẳng thể kéo dài một khắc.
Thình lình có người gõ cửa, Thẩm Diên vội vàng buông tay ra, ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: "Vào đi."
Binh sĩ canh gác ngoài cửa Thẩm Diên bước vào, cầm theo chén thuốc và một rổ trái cây, thấy Vệ Toản ở trong phòng, hắn hơi kinh ngạc, thấp giọng nói: "Thuốc đã sắc xong rồi, có người mang trái cây đến, công tử uống thuốc xong, ăn một ít sẽ giảm đắng."
Bởi vì đã chuẩn bị trước đầy đủ nên kỳ thật không thiếu lương thực, nhưng trái cây tươi chỉ có thể đến từ hộ dân trong thành.
Thẩm Diên ngẩn ra, nhỏ giọng nói: "Không phải đã nói không nhận rồi sao?"
Binh sĩ có chút ngượng ngùng cười cười: "Mấy người này rất thông minh, len lén để xuống rồi bỏ chạy, còn yểm hộ cho nhau, bọn ta không bắt được người."
"Đã kiểm tra kỹ rồi, đây là thành ý của dân chúng, công tử ăn đi."
"Ngày hè khô nóng, trong thành không có thứ gì mát, ăn chút trái cây cũng có thể hạ hỏa."
Thẩm Diên nhẹ nhàng gật đầu.
Binh sĩ lại từ trong ngực lấy ra một đôi giày mùa hè bằng vải.
Binh sĩ nói: "Đây là mẹ ta làm cho ngài, nói thấy giày của ngài không thích hợp, nên hỏi Tri Tuyết cô nương về kích cỡ, sau đó suốt đêm làm cho ngài."
"Nếu ngài không nhận, cũng không có ai mang, ngài cứ nhận đi."
Công tử trong kinh mùa hè nóng bức thường hay đi guốc, nhưng hiện giờ trong thành chiến sự thường xuyên, trên đất rải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-liet-thanh-tinh/2565016/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.