Nhóm người Quý Phỉ Nhiên định đi ra ngoài trấn an dân tâm, kết quả mới bước chân ra đế giày đã ướt sạch, trong nước còn có đầu cải trắng cái củ cải, rễ cây thối, thi thể côn trùng, cũng may không có nhiều đất, vẫn còn dễ coi. 
Hàng mi Phong Nghiêu biến thành cữ xuyên, Quý Phỉ Nhiên xắn quần cởi vớ, vắt nước ra. Phong Nghiêu bắt lấy tay y: “Tiểu Hiền, đừng đi ra ngoài, nước này vừa bẩn vừa thối, ta sợ bệnh phong thấp phát tác.” Quý Phỉ Nhiên vẫy tay, rõ muốn ôm việc, nói: “Vương gia thân thể cao quý, nên trơ lại nghỉ ngơi, phiền Quy đại nhân đi cùng ta.” 
Quy Hành Khải gật đầu nói phải, sửa sang rồi cũng đi theo. Phong Nghiêu kéo lại không được đi theo không xong, đứng tại chỗ giống như Bồ Tát trong miếu. Quý Phỉ Nhiên và Quy Hành Khải đi không được bao lâu, Lưu Đại Hổ vừa đi thịt trâu về, hỏi họ định đi đâu. 
Quá nửa người trong thôn đều chưa ra khỏi nhà, chỉ nhìn họ qua song cửa, nhỏ giọng bàn tán. Quý Phỉ Nhiên đang nghĩ nên nói gì, Quy Hành Khải đột nhiên hỏi: “Đại Hồ, mấy ngày nước lũ tràn tới thật khổ nhỉ?” Lưu Đại Hồ xắn quần lên: “Tôi giết lợn, lụt quá không có lợn giết, tay thật ngứa ngáy, đúng là nghiệp chướng.” 
Quý Phỉ Nhiên nói: “Đại Hồ, giết lợn là truyền đời sao?” Lưu Đại Hồ nói: “Cha mẹ tiểu đệ đều là người đọc sách.” Quy Hành Khải vô cùng tiếc hận. Quý Phỉ Nhiên nói: “Không giết lợn thì không có thịt ăn, phải không?” 
Lưu Đại Hồ cười hắc hắc. “Quý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-phi-nhien-phong-luu/146415/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.