Thu năm đó, lưu vực Hoàng Hà xảy ra đại hồng thủy, thiệt hại không ít mạng người. Lưu thôn (thôn họ Lưu) cạnh kinh đô hồng thủy tràn về, bách tính đều chạy trốn lên núi. 
Lúc trước hoàng đế từng phái Công bộ thượng thư Tự đại nhân đến trị thủy ở nơi xảy ra hồng thủy, Tự đại nhân tiếp tục dùng biện pháp trị thủy truyền thống, tức nước tới đất chặn, xây đắp bê bờ, bịt hết lỗ thủng. Ngày đó hồng thủy vọt tới, vượt lên trên cả tầng đất, dần dần hồng thủy tích tiểu thành đại đánh sập đê đất, hao tài tốn của, đúng vô tích sự. Hoàng đế nhận ra việc này không thể làm qua loa được, khi lâm triều lập tức thương thảo với văn võ bá quan. 
Quý Phỉ Nhiên nhỏ giọng nói với đại thần đứng cạnh: “Tự đại nhân chơi vui thật, tự dưng đắp đống tượng đất làm gì.” Người bên cạnh đang muốn thì thào trả lời, thoáng nhìn hoàng đế, vội vàng cúi đầu thật sâu. Quý Phỉ Nhiên còn dùng khuỷu tay đụng đụng: “Đừng xấu hổ mà.” 
Hoàng thượng hắng giọng: “Quý đại nhân, không bằng lớn tiếng để mọi người cùng nghe.” 
Quý Thiên Sách ngẩng đầu định nói, lập tức ngậm miệng, quay sang nhìn con trai mình. Quý Phỉ Nhiên chớp mắt nhìn ông, lại nhìn hoàng thượng, dùng khẩu hình nói: “Cha, hoàng thượng gọi người kìa.” 
Hoàng thượng gõ gõ long ỷ: “Quý Phỉ Nhiên, trẫm gọi ngươi đấy.” 
Chúng đại thần đều cúi đầu nhịn cười. Quý Phỉ Nhiên chợt gật đầu: “Hoàng thượng, ngài gọi thần?” Hoàng thượng vô cùng thức giận, thiếu chút nữa phun ra hai chữ ‘thúi lắm’, nhịn lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-phi-nhien-phong-luu/146414/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.