*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bạch Liên
Hắn thích Hải đường.
Rừng hoa Hải đường bên khe suối Nhược Gia là nơi hắn yêu thích nhất, khu rừng cũng đã từng được nàng và hắn tận tay chăm tưới bằng dòng nước trong mát của khe suối.
Sau này khi nàng đi rồi, rừng hoa rực rỡ kia dường như cũng mất đi hương sắc, một mình hắn đứng lặng ở nơi đây, thân ảnh thanh sam vốn lãnh đạm lại càng trở nên tịch liêu, cô độc.
Ngoại trừ khe suối Nhược Gia, nơi hắn thường đến nhất chính là Thanh Y Viên, nơi nàng từng ở qua.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ là vài gốc mai do tự tay nàng trồng.
Hắn thường lặng người ngồi ở nơi đây, tựa như đang trông giữ nơi này qua khỏi mùa đông cô tịch.
Sau những ngày tuyết rơi dày, tiết trời dần ấm lại, những nhánh hàn mai bên ngoài cửa sổ cũng bớt thơm hương.
Ta mang thuốc đến cho hắn, hiện tại nàng đã rời đi, nên khi đến thời điểm uống thuốc, hắn cũng không cần phải tiếp tục tránh đi, điều này làm ta thực sự nhẹ nhõm.
Ta cũng không suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp đẩy cửa bước vào, lại thấy hắn thẫn thờ đứng nhìn bức họa trước mặt, bút mực kề bên.
Nghe thấy tiếng động, hắn nhanh tay thu hồi bức họa, vo tròn ở trong tay, sau đó khẽ dùng lực, bức tranh kia liền hóa thành hư vô.
Ta bê thuốc đến, sắc mặt vẫn như thường, không hề nói với hắn rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491296/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.