*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bạch Liên
Phiên ngoại về Tô Tu Miễn
Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, hắn vẫn chưa phải là cốc chủ của Tà Y Cốc.
Khi đó, ta mắc bệnh sắp chết, nằm ở y quán tồi tàn chờ cha nương về nhà lấy tiền, ta chờ, ta chờ cho đến khi tiên sinh ở y quán sai hạ nhân ném ta ra cửa.
“Đã không có tiền, vậy chỉ có chờ chết, cha nương của ngươi không cần ngươi, nơi này của ta cũng không phải chỗ cứu tế, ngươi đừng trách ta.”
Kỳ thật cho dù có tiền thì bệnh này của ta cũng không thể chữa, cha nương gần như đã tiêu hết tiền tích góp cho ta, cũng đã đi đến rất nhiều nơi cứu chữa, ta hiểu rõ và cũng không hề oán hận họ.
Ta cuộn người nằm ở góc đường, ta nghĩ mình sắp chết, nhưng ông trời vốn không tuyệt đường người, khi chúng ta tuyệt vọng nhất, ắt hẳn sẽ có một tia sáng hy vọng xuất hiện ở cuối con đường.
Lúc hắn bước đến trước mặt ta, ta đã tưởng mình gặp được thần tiên.
Ta chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như vậy, dù rằng ta cũng chưa gặp qua quá nhiều người, mà trông hắn cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, nhưng ta vẫn luôn nghĩ, trên thế gian này không có người nào đẹp hơn hắn, sau này khi dần lớn lên, số người gặp qua ngày càng nhiều, nhưng ta vẫn nghĩ như vậy.
Hắn hỏi ta, có nguyện ý trao tính mạng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491295/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.