Tuyết rơi tròn một tháng, cả trời đất phủ trắng một màu, đến hôm nay, mới ngừng lại đôi chút.
Tại nơi khách điếm xa xôi này, than hồng vẫn còn cháy đỏ, sảnh trước cũngkhông rộng lắn, từng tốp năm ba khách nhân ngồi cùng một chỗ, dù thanhtịnh nhưng lại không chút quạnh quẽ.
“Nghe nói, để cầu nguyện nạn tuyết qua đi, năm sau mưa thuận gió hòa, Hoàng hậu nương nương muốnđích thân đi Thái sơn tế thiên.”
“Trời lạnh thế này, Hoàng hậunương nương còn muốn đến Thái sơn cầu phúc cho muôn dân, thật đúng làtấm lòng Bồ Tát, luôn nghĩ cho lê dân bách tích!”
Ta khẽ cười,lại nhớ đến lần cuối cùng gặp nàng, bên môi vẫn là nụ cười bình tĩnhkiên định, khi đó ta liền biết, nữ tử này, một ngày sẽ trở thành mẫunghi thiên hạ, tất nhiên cũng là mẫu mực để thế nhân nhìn lên.
Khi nó, nàng không hề tránh nhìn vào đôi mắt của ta, mỉm cười như nghi, nói cho ta biết —-thật ra, ta biết tỷ là ai, cũng biết, tỷ không phải tỷ tỷ ruột của chàng.
Khi đó, nụ cười bên môi nàng như muốn che lấp đi vẻ yếu ớt trong ánh mắt, nàng nói — ta cùng chàng thành thân đã lâu như vậy, là trượng phu, chàng ôn nhu săn sóc, đối đãi với ta rất tốt, làphò mã, chàng văn thao vũ lược, tất cả đều tài giỏi. Nhưng, những gì quá hoàn mỹ, thường đều không chân thực.
Nàng hỏi ta, tỷ nguyện ýtin tưởng ta sao. Ta sẽ để tỷ bình yên rời đi, ta có thể chấp nhận khichàng có người nữ nhân khác, nhưng không thể nào chấp nhận khi người nữnhân mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491288/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.