“Tạ phụ hoàng!”
Nam Thừa Diệu vừa quỳ xuống tạ ơn, vừa liếc mắt lạnh lùng nhìn ta, vẻ cảnhcáo ở trong ánh mắt không cần nói cũng có thể nhận ra.
Ta âm thầm hít sâu một hơi, sau đó cũng dập đầu theo hắn.
Mặc dù Hoàng thượng không nói rõ sẽ ân xá, nhưng giọng điệu buông thả đãrất rõ ràng, chuyện này, hơn phân nửa là bỏ mặc không quan tâm đến.
Còn ta, lại phải quỳ xuống đất tạ ơn cái kẻ đã một tay gây ra tất cả những chuyện này.
Ra khỏi Định Kiền Cung, ánh sáng chói lọi truyền đến gần như khiến takhông thể mở mắt, cũng làm dáng người của Nam Thừa Diệu trải thật dàitrên mặt đất.
Ta khẽ hạ ánh mắt, bước chân theo chiếc bóng của hắn, đi thẳng một đường ra Tử Kinh Cung.
Màn xe khép lại, trong không gian nhỏ hẹp cũng chỉ còn lại ta và hắn.
Ta khẽ hít sâu một hơi, lên tiếng: “Điện hạ, như những gì người vừa nói,nếu muốn mưu phản, Liễm sẽ không chỉ mang theo vài ba người hầu cận trởvề Thượng Kinh . . .”
Hắn cắt ngang lời ta: “Thì sao, cũng nhưnhững gì nàng vừa nghe thấy, Mộ Dung Liễm là võ tướng, không có ý chỉ mà tự tiện mang binh trở về kinh, là tử tội, huống chi, ngay từ đầu hắn đã không thể sống.”
“Không còn một biện pháp nào nữa sao?” Ta hỏi.
Hắn nhìn ta, dường như trong ánh mắt có một chút thương xót dịu dàng, chậmrãi nói: “Thanh nhi, ta không thể để tâm đến quá nhiều chuyện.”
“Vậy còn Diễm nhi? Nàng cũng chỉ là nữ nhi, nếu hiện giờ mọi chuyện đã ngãngũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491263/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.