” . . . trong hoaviên của Phủ tướng quân có một gốc cổ thụ che lấp cả bầu trời, có mộtlần con diều mà ta thích nhất bị vướn vào nhánh cây, chính ngươi đã leolên lấy xuống giúp ta, cánh tay còn bị thương một vết dài, việc này,ngươi cũng không nhớ sao, Sơ Ảnh, thật sự ngươi không nhớ gì sao? Cómuốn ta nói tiếp không?”
Ánh mắt Sơ Ảnh, lúc đầu thì khiếp sợ sau đó lại dần trở nên u mê, đưa mắt nhìn từ gương mặt Tang Mộ Khanh sangta, ngay sau đó lại chuyển mắt về hướng nàng, rồi lại nhìn về phía ta,không biết phải làm thế nào chỉ khẽ gọi một tiếng: “Tiểu thư . . .”
Ta nhìn vào dung nhan tựa hoa lê đẫm mưa của Tang Mộ Khanh, thật ra cũngkhông có mấy phần giống nhau, nhưng, vẫn khiến cho người khác chỉ cầnliếc mắt nhìn qua liền liên tưởng đến gương mặt của ta và nàng.
Chỉ có điều, ngay đuôi mắt của nàng có một nốt ruồi son vô cùng tuyệt đẹp,vừa phong tình lại vừa diễm lệ, không ai có thể nhìn lầm.
Có lẽvì nhận ra ánh mắt của ta, nàng khẽ mỉm cười, lệ ngấn hàng mi, đưa tayvuốt lên nốt ruồi nơi đuôi mắt: “Chính là nó, chính nó bắt ta phải nhớrõ mình đã không còn là Nhị tiểu thư của phủ tướng quân — Vương phi thấy có đẹp không? Vương phi chắc biết đến ‘Luyện kim chu sa’, ngươi cứ thửdùng ngân châm đâm thật sâu vào da của mình, sau đó dùng luyện kim chusa và máu thạch sùng điểm vào mà xem, chỉ là, một lần thử, vạn kiếpkhông thể quay đầu.”
Ta vẫn bình tĩnh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491253/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.