Trở về Mặc Các, dùrằng đã quyết không để tâm đến, nhưng cái ngày ở Tướng phủ, khi nghe mẫu thân kể rõ mọi chuyện, cảm giác đau thương lạnh buốt kia là gì.
Ta khẽ cười tự nhủ với mình, không cần phải băn khoăn, tin tưởng rồi sẽ có một ngày, bản thân có thể thật sự hờ hững.
Thời điểm Nam Thừa Diệu đến Mặc Các, ta đang gảy Tần tranh, khi tiểu nhahoàn ở ngoài cửa thông báo, ta cũng vừa kết âm phù cuối cùng, khẽ thutay về, đứng dậy, bình tĩnh hành lễ với hắn: “Tham kiến điện hạ.”
Hắn nhìn ta, vừa định lên tiếng, Sơ Ảnh cùng mấy tiểu nha hoàn đã bưng tràbánh đến. Ta nhìn thấy trong đôi mắt của hắn có oán trách có phẫn nộ,nhưng hơn hết thảy đó là chờ mong.
Trong lòng khẽ thở dài, nhưng chỉ có thể hạ thấp ánh mắt, vừa im lặng ngồi ở một bên, cũng không muốn nhiều lời.
Mất một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng lên tiếng trước: “Không có gì muốn hỏi ta sao?”
Ta cười nhạt: “Điện hạ muốn thần thiếp hỏi điều gì?”
Ánh mắt hắn nhìn ta càng lúc càng sâu thẫm, có quá nhiều cảm xúc sâu kínchợt lóe rồi biến mất, ta nhìn không thấu mà cũng không muốn tiếp tụctìm hiểu.
Cuối cùng, hắn cũng không nói thêm gì, ta nhìn bóng dáng của hắn dần dần khuất xa, khóe môi vẫn luôn mang theo nụ cười rất nhạt.
“Tiểu thư, không dễ gì mà Tam điện hạ đến đây, vì sao tiểu thư không nóichuyện với người, sao lại thế này . . .” Sơ Ảnh nôn nóng gần như muốnbật khóc.
Ta hờ hững mỉm cười, vỗ vỗ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491245/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.