“Thì ra là Tô huynh.”
Nam Thừa Diệu vững vàng ôm lấy ta, đối với sự chế giễu lạnh lùng của LiMạch thì làm như mắt nhắm tai ngơ, cũng không để ý tới sự cứng ngắc củata, vẫn giống như trước, vẽ ra nụ cười như mây trôi trên trời cao, lêntiếng với Tô Tu Miễn.
Tô Tu Miễn lẳng lặng nhìn về phía chúng ta,giống như đang nhìn chăm chú, nhưng lại như không nhìn, cách nhau mộtkhoảng cách không gọi là gần cùng với khung cảnh gió tuyết đầy trời, nên ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nhìn thấy hắn thản nhiên gật đầumột cái, xem như là trả lời.
Trong lòng ta có hơi nghi hoặc, haingười bọn họ đều là kẻ danh chấn trong thiên hạ, nếu đã từng nghe thấytên lẫn nhau cũng là chuyện thường tình, nhưng với tình hình trước mắtnày lại giống như trước kia đã từng gặp nhau.
Nam Thừa Diệu nhìn rasự nghi ngờ của ta, cúi đầu, nghiêng mắt, mỉm cười nói với ta: “Khi tacòn trẻ đã từng có một lần được đối kiếm với Tô huynh ở Mi Sơn, nhiềunăm như vậy, nhưng cảm giác say sưa đó mãi đến bây giờ vẫn không quênđược.”
Ta chưa trả lời, hắn lại nâng mắt một lần nữa, vững vàng ôm ta như trước, mở miệng với Li Mạch: “Vừa rồi, cô nương nói trúng độc là có ý gì?”
Li Mạch cười lạnh: “Chuyện của Vương Phi mà người còn không biết, ngược lại còn muốn hỏi một người ngoài như ta sao?”
Ta nhớ lại những lời nàng vừa nói, cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, nếunói là ta trúng độc, thì sao bản thân lại không có nửa phần cảm giác,nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491222/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.