Ở bên người Tô Tu Miễn, có thể làm cho người ta cảm nhận được một sự lạnh lẽo đến tận xương cốt, thế như sự lạnh lùng ấy lại mang theo dịu dạng.Mà loại dịu dàng này chỉ khi có ý định thì mới hiện ra.
Giống nhưđỉnh núi Côn Lôn, do băng tuyết trên chín tầng mây tan ra mà trở thànhmột hồ nước giữa trời, mặc dù lạnh lẽo vô cùng, nhưng quang năm vẫnkhông đóng băng, trong xanh uốn lượn.
Cũng như thanh kiếm của hắn,“Trầm Thuỷ Long Tước”, ánh kiếm rét lạnh, nhưng ý kiếm lại rất điềmđạm, mỗi một đường kiếm lại tao nhã đến kinh ngạc, bất luận kẻ nào nhìnthấy cũng phải say mê, nhưng khi bừng tỉnh thì cũng là lúc linh hồn bịđoạt mất, không hề có chút thương xót.
Sự vô tình này không hề giống với Nam Thừa Diệu, càng mỉm cười lạì càng lạnh lùng, ở Tô Tu Miễn đó là sự rét lạnh mà thanh khiết, nên khi ra tay cũng rất tàn nhẫn sắc bénkhông chút lưu tình, nhưng trong nội tâm của hắn là một sự từ bi khôngthể nghi ngờ.
Mấy đời Tà Y cốc đã đưa ra quy cũ, nếu muốn xuất sư *học thành tài*, nhất định phải giết thầy, và hắn đã làm.
Hơn nữa lại là lúc mười ba tuổi, dùng một đường kiếm đoạt mệnh, kết liễutính mạng của sư phụ Tô Cổ Hi, người đã nuôi lớn hắn từ khi còn quấn tãcho đến lúc trưởng thành, từ đó lấy về một thanh “Trầm Thuỷ Long Tước”,kế thừa Tà Y, giơ kiếm khắp bốn phương.
Tà Y cốc còn có một quy cũvẫn không thay đổi từ xưa, hễ có người muốn cầu thầy hỏi bệnh, cũngkhông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491220/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.