Đổng Minh gắt gaokiềm chế cổ tay của ta, gần như kéo ta thẳng một đường xuống thành, bấtluận là ta nói cái gì hắn cũng không để ý, thô lỗ lôi ta lên ngựa, hunghăng vung roi phi tới trước.
Dọc theo đường đi, hắn vẫn như trước không nói một lời, chỉ có tiếng gió gào rít vụt qua bên tai.
Ta không biết hắn muốn đem ta đi đâu, đợi khi dừng ngựa, mới phát hiện rõ ràng ở trước mắt chính là thương hội Đổng Ký.
Hơn phân nửa người trong thương hội đã đi thủ thành, Đạt Ngọc khi thấychúng ta vào cửa liền vội nhanh chân ra đón: “Minh chủ tử, người đã trởlại, không có bị thương chứ?”
Đổng Minh không để ý đến nàng, chỉlập tức đem ta ném cho nàng. Lời nói gấp gáp trầm thấp: “Đạt Ngọc, giúpnàng xử lý vết thương, sau đó trông chừng nàng thật tốt, không được đểnàng ra khỏi thương hội Đổng Ký một bước!”
Hắn nói xong, liền xoay người bước đi, Đạt Ngọc nôn nóng gọi: “Minh chủ tử, người còn muốn đi đâu?”
“Trở về cổng thành, ta không thể bỏ cha ta một mình!”
Đổng Minh vừa nói xong, vừa nhanh bước chân ra ngoài cửa, ta nhìn theo bónglưng của hắn, bây giờ từ biệt, không biết còn có cơ hội gặp lại haykhông.
Không khỏi hơi nhắm mắt, nói nhỏ: “Đổng đại ca, ơn cứu mạng vừa rồi, Mộ Dung Thanh ghi sâu trong lòng.”
Nếu không vì một cái bạt tay của Đổng Minh, chỉ sợ Đổng Địch đã sớm độngthủ, cho dù đến cùng hắn có hoàn thành được nghiệp lớn hay không, thì ta cũng đã phá vỡ sự kháng cự còn sót lại trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491211/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.